chương 100: Họp gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Mị bày ra một bộ mặc tùy người xử trí, nhưng thật ra làm Cố Lệnh Thâm lại lần nữa nhìn qua, cô cuộn tròn như vậy  đứng ở chỗ này thật sự giống như chó con lầm lỗi.

"Đã nói xong?"

Cố Lệnh Thâm tựa như không có cảm xúc gì quá lớn, chờ Thi Mị nói xong, mới bóp  eo thiếu nữ ở giữa không trung đề ra một chút, để cô ổn định vững chắc đứng ở  trước mặt mình, bàn tay hắn còn đặt trên eo cô chưa buông xuống.

Nước mắt Thi Mị đều ngấn đầy, tầm mắt cũng dao động đến không nhìn thấy tiêu cự:
"Ừm, nói xong rồi"

"Khóc cái gì? Tôi có mắng em sao?"
Cố Lệnh Thâm mở miệng nói, ngữ khí khá ôn nhu. Hắn vừa hỏi như vậy, Thi Mị khóc đến thảm hại hơn.

Hắn không có mắng cô nhưng sau khi cô đem những  sự tình trước đó đều toàn bộ nói ra, hiện tại trong lòng cô cảm thấy rất nan kham, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, huống chi hai ngày này hắn đối xử với cô thật tốt,  loại tâm tình càng phức tạp đang xâm chiếm ý thức.

"Đi vào trước."

Cố Lệnh Thâm đem cửa đóng lại, hắn cũng không nói thêm gì nửa, bàn tay bóp eo thon mang theo Thi Mị đi vào bên trong.

Thi Mị cho rằng hắn sẽ quăng cửa rời đi, nhưng Cố Lệnh Thâm cái gì cũng chưa nói, chỉ là mang theo cô đi vào trong.

"Chú.... Chú lkhông có gì muốn nói sao?"
Thi Mị nhìn Cố Lệnh Thâm thành thục ngồi trên sofa, nhịn không được dày vò đã mở miệng.

"Em muốn cho tôi nói gì, nói mình chịu ủy khuất, bị một cô gái lừa đảo lừa đến xoay vòng vòng ?"
Nam nhân nói tựa mang theo một loại hứng thú, cùng trêu chọc. Thi Mị đã khóc đến thở hổn hển, từ sau khi cô mất đi một quả thận đã thật lâu cô không có  khóc như vậy.

"Chú không cần như vậy bao dung tôi, chú cũng đã biết tôi là loại phụ nữ như thế nào. Tôi tiếp cận chú là đúng như lời Hướng Thiến nói, có mưu đồ gây rối, muốn trả thù cô ta, hơn nửa đổi lại cuộc sống khá hơn."

Đương lúc Thi Mị đem tâm tư nói trước mặt Cố Lệnh Thâm, cư nhiên còn cảm thấy nhẹ nhàng không ít. Quá khứ này trừ Lâm Mẫn Trạch cô chỉ cất giấu trong lòng, sợ bị Cố Lệnh Thâm phát hiện.

Lúc này Thi Mị không có ý thức được, cô tâm cơ nhỏ nhoi như vậy, sao có thể chơi lại một người  đàn ông thành thục như Cố Lệnh Thâm  .

" Được, tôi không bao dung em."

Cố Lệnh Thâm như là nghe không ra ý ngoài lời nơi của Thi Mị, bàn tay lau nước mắt trên mặt đáng thương, vừa định nói cái gì, di động đặt lên bàn đột nhiên vang lên.
"Tôi nghe điện thoại."

Nam nhân đem trên bàn trà điện thoại cầm lấy, mở khóa, giọng trầm thấp vang lên:
"Có chuyện gì? Đúng..tôi ở Lệ Viên...... Ừ......"

Thi Mị nghe hắn gọi điện thoại, không lên tiếng nữa, chờ Cố Lệnh Thâm cắt đứt điện thoại, hắn đã cầm lấy áo khoác ở ghế trên.

"Mang giày vào, cùng đến Cố gia"
Nghe thấy Cố Lệnh Thâm nói đi đến Cố gia, Thi Mị thực khiếp sợ, cô không muốn đi Cố gia, nhưng ngôn hành cử chỉ của Cố Lệnh Thâm lại không cho phép cô lùi bước. Cô là một tiểu tam, đến Cố gia cô có mặt mũi sao?
Cố Lệnh Thâm để Thi Mị chờ trên đường, lái xe trở về Cố gia. Thi Mị nhìn hắn vững vàng lái xe, chung quy vẫn là chưa nói cái gì.

Chờ tới Cố gia, quả nhiên tất cả mọi người đều ở đây, ngay cả ba cô - Hướng Thành, Hướng Thiến cùng Cố Cửu Âm, nghiễm nhiên một cảnh ba thế hệ hội tụ.

"Thi Mị, kêu người."

Cố Lệnh Thâm phảng phất căn bản không chú ý đến bầu không khí căng thẳng trong biệt thự, thần sắc thực tự nhiên mà hướng Thi Mị nói một câu, thản nhiên đứng ở bên cạnh cô gái nhỏ.

Người không hiểu rõ thoạt nhìn còn tưởng rằng hai người bọn họ là vợ chồng. Ánh mắt Hướng Thiến cùng Hướng Thành đều tập trung tại đây,  cơ hồ muốn ở trên người Thi Mị đào ra một cái động, Hướng Thiến thật muốn xé rách hồ ly này tinh không biết xấu hổ này.

Nếu không phải có Cố Lệnh Thâm, Hướng thành hận không thể đem đứa con gái này dùng gia pháp giáo huấn,đánh chết mới thôi. Đứa con gái này đúng là loại đại nghịch bất đạo, ngay cả dượng cũng dám câu dẫn.  Nhưng trước mắt, Hướng Thành chỉ có thể đem lửa giận đè trong lòng, nghĩ một hồi đem Thi Mị kéo về, khẳng định sẽ nghiêm khắc giáo huấn.

"Cố tiên sinh, Cố lão gia tử, Âm Âm."

Cố Cửu Âm vốn đang ngồi ở trên sofa, không lên một tiếng nhìn Thi Mị, bỗng nhiên đứng dậy đi tới, ôm cánh tay bạn hữu.

"Tiểu Mị, cậu lại đây một chút."

"Làm loạn cái gì?"

Cố lão gia tử hết sức bực bội, gõ gõ sàn nhà:
"Nếu đã tới đủ rồi, mau ngồi xuống, đem chuyện này đều giải quyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro