chương 99: Chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú Cố, chú có muốn biết đã xảy ra chuyện gì không ?"
Cố Lệnh Thâm không trả lời, Thi Mị tựa như cũng không thèm để ý, duỗi tay chỉ lên ngực Cố Lệnh Thâm:
"Chú Cố, chú có biết cảm giác khi thân thể tàn khuyết không?"

Cố Lệnh Thâm chợt sững sờ, trầm con ngươi thâm trầm nhìn Thi Mị. Thi Mị xoay tay lại chỉ xuống ngực mình, thấp thấp nói:
"Em đã biết loại cảm giác này, bọn họ lấy đi của em một quả thận, chờ khi em từ hôn mê tỉnh lại thân thể đã hoàn toàn chết lặng, véo một chút đều không cảm thấy đau, nhưng em biết, trong thân thể mình có một nơi trống rỗng."

Đi theo khoảng không, còn có tâm can Thi Mị. Điếu thuốc trên tay Cố Lệnh Thâm dần đi mơ hồ bên sườn mặt hắn, hồi lâu sau, ngón tay hắn dạo qua một vòng, khói bụi rơi xuống mặt đất.

"Hướng Thiến từ nhỏ thân thể không tốt, được ba em cùng ông bà nội cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, muốn cái gì có cái đó, cô ấy và em tuổi tác chênh lệch  không tính quá lớn, từ nhỏ đến lớn em đều sống dưới bóng ma của cô ấy, giống như em sinh ra, liền chú định là sống vì Hướng Thiến"

Mẹ Thi Mị khi cô còn rất nhỏ đã qua đời, ánh mắt Hướng gia đều đặt ở trên người Hướng Thiến, Thi Mị cư nhiên trưởng thành trong lẻ loi.

"Hướng Thiến từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, sau lại bị nhiễm trùng đường tiểu yêu cầu phải cấy thận, ba em đi bệnh viện làm xét nghiệm,  phát hiện em có thể hiến thận. Kỳ thật em một chút cũng không muốn đem thận hiến cho cô ta, hơn nữa bác sĩ nói một bên thận của em có chút vấn đề, nếu mạo hiểm đem quả  thận còn lại cấy cho Hướng Thiến, có thể em sẽ chết."

Cố Lệnh Thâm lẳng lặng mà nghe Thi Mị nói, không có đánh gãy, Thi Mị cũng không dừng lại nói:
"Nhưng Hướng Thành vẫn lừa em tới nước ngoài, sắp xếp bác sĩ tiến hành lấy thận bởi vì ông ta muốn cứu đứa em gái yêu quý của mình, nếu như em vì chuyện này mà chết đi ngược lại càng khiến ông ta nhẹ lòng"

"Sau đó, là Lâm Mẫn Trạch cưu mang em, chiếu cố em, đưa em đi bệnh viện chữa bệnh, may mà chính là em thật sự còn sống."

"Em tính toán đi tìm Hướng Thiến báo thù, lúc ấy em chỉ nghĩ giết cô ta sau đó tự sát. Đã có thể ở lúc ấy, em ở trên tin tức hào môn tin nhìn thấy được chú.  Hướng Thiến ích kỷ mà lấy thận của em tục mệnh, cư nhiên còn muốn gả tiến hào môn làm phu nhân, này sao lại có thể được"

"Em trở về trường học đọc sách, trong lúc vô ý nhìn thấy chú đến đón Âm Âm đi học, khi đó chú ngồi ở trên ghế lái, khi  cửa sổ xe nửa mở, cặp mắt kia vén lên quét cổng trường liếc mắt một cái, em bỗng nhiên phát hiện chú và người đàn ông trên tin tức rất giống nhau, thì ra chú là vị hôn phu của Hướng Thiến."

......

Cằm Thi Mị bỗng nhiên tê rần, bị nam nhân bóp hơi hơi nâng lên, hai người đối diện tầm mắt, mắt Cố Lệnh Thâm nhìn không ra cảm xúc hỉ nộ gì.

"Cho nên, em liền câu dẫn tôi?"

"Là.."

Lông mi Thi Mị run rẩy, tay ý thức cầm quyền, lấy hết can đảm đối diện tầm mắt hắn.

"Sở hữu câu dẫn, đều là em cố ý. Em muốn gả cho chú, cho dù không có khả năng để được cưới hỏi đàng hoàng, cho dù theo chú làm vợ hai cũng được, cuộc sống qua ngày về sau của em thế là được rồi. Như vậy cũng đủ khiến Hướng Thiến không thoải mái. Em biết chú rất khó cưới em làm vợ chính thức, phải vì em đối chọi quá nhiều người, rất có khả năng đắc tội toàn bộ người ở Cố gia, hơn nữa cưới em không có bất kì ích lợi gì, không hợp với tác phong làm việc của chú, nhưng em vẫn muốn thử một lần."

"Thời điểm chú nói muốn cưới em, em thậm chí còn không dám tin. Bất quá, có lẽ đây là ý trời, en cho rằng báo thù có thể cho tự giải thoát cho mình, đang đợi đến khả năng khi chú muốn cưới em trời cao lại giáng xuống một đòn trí mạng."

Cố tình ở trạm kiểm soát này, Thi Mị cùng Cố Lệnh Thâm bị Hướng Thiến bắt gian, mục đích thực sự cô tiếp cận hắn rốt cuộc bị vạch trần.
Mà về ảo mộng kết hôn mỹ lệ, cũng hoàn toàn tan biến. Nhưng Thi Mị ngược lại có cảm giác hành trang nhẹ nhàng, đó là một loại tâm lý buông bỏ, không còn cất giấu gánh nặng tâm lý.

Có lẽ vận mệnh đã định, trời cao đã đem hết thảy đều an bài xong xuôi.

"Chuyện tới hiện giờ, em cũng không có lời nào thêm. Chú Cố, em còn muốn nói với chú một câu xin lỗi, em không màng tất cả muốn đem mối hận thù này liên lụy đến chú, chú vô tội, cứ nghĩ rằng có chút nói dối có thể giấu cả đời, nhưng nói dối chính là nói dối, giấy vĩnh viễn không gói được lửa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro