chương 98: Hạ hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàn ông giống như Cố Lệnh Thâm, sao có thể dễ dàng thuyết phục một nữ nhân. Cho nên, Thi Mị chưa bao giờ dám tự tiện đối với người đàn ông này động tâm.

Tuy rằng cô luôn đắm chìm trong cốt cách cao lãnh lão tổng đầy mị lực của Cố Lệnh Thâm, cùng với cử chỉ giơ tay nhấc chân gian thành thục hàng ngày, dù cho có thực sự động tâm quá mức cũng sẽ tận lực gắt gao đè ở đáy lòng.

Nhưng tựa như lời Thi Mị nói tối hôm qua, cảm tình thật sự là thứ có thể khống chế được sao? Khi cô đối với hắn nói những lời này, hoàn toàn không có nửa phần giả dối. Nếu hắn tiếp tục ôn hòa mà đối đãi, đối xử tốt với cô, sớm hay muộn  cũng sẽ hoàn toàn luân hãm.

Hướng Thiến nhìn ra thái độ kiên quyết trên mặt Cố Lệnh Thâm, trong lòng thực thất bại,  loại cảm giác mất mát này rất mạnh, cô rầm mặc nhìn Cố Lệnh Thâm liếc mắt một cái, không nói hai lời rời đi.

Bọn họ đều đi rồi, ánh mắt Cố Lệnh Thâm sâu xa nhìn ra ở cách đó không xa, khoảng cách đứng rất gần Thi Mị, tiểu cô nương dần dần ngồi xổm xuống, rũ mi tựa như chó con gây lỗi  chờ chủ nhân dạy bảo.

"Không sai, em là cháu gái của Hướng Thiến."

Thi Mị nhìn đến đôi giày da, cũng không dám nhìn chủ nhân đang mang nó, thanh âm thực tĩnh rất thấp.
"Em tiếp cận chú, chưa bao giờ ngăn ngăn là bởi vì tiền tài"

——

Quyển sách này phần sau bổn nhạc dạo, hẳn là cùng nửa bổn nhất trí, cảm tình sẽ có biến chuyển nhưng không phải khúc chiết, quyển sách này chính là bộ dáng hai người yêu đương trải qua.

Thi Mị như cũ ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt có hơi trắng bệch, trên người Cố Lệnh Thâm cảm giác áp bức làm cô thở không nổi, trong đầu lại hiện lên gương mặt tái nhợt của Cố Cửu Âm.

"Thi Mị, thật sự thật sự quá làm mình quá thất vọng."

"Tiểu Mị, không cần bởi vì Hướng Thiến tự huỷ hoại cuộc đời của mình."

"Cuộc sống sa đọa như vậy, thật là mình muốn sao?"

Liệu cô có phải đã sai rồi không? Thẳng đến giờ khắc này, Thi Mị rốt cuộc mới có một chút hối hận.

Thi Mị trước kia vẫn luôn cảm thấy, thông đồng người đàn ông của Hướng Thiến, sẽ có thể nhìn thấy Hướng Thiến thống khổ đồng thời có thể moi được tiền từ Cố Lệnh Thâm, chuyện tốt như vậy tại sao lại không thể làm.

Chỉ là......

Cùng Hướng Thiến báo thù, Thi Mị cô thật sự có thể giải thoát ư? Tuy rằng trả thù đối với cô là việc khiến bản thân thỏa mãn nhưng việc liên lụy quá nhiều người thật sự cô khi quen.

Thi Mị đợi vài giây, Cố Lệnh Thâm không có mở miệng trả lời, không khí bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, dư quang chỉ có thể nhìn thấy ống quần tây giày da hắn.

Hôm qua mới chính miệng thừa nhận bản thân tiếp cận Cố Lệnh Thâm vì tiền,  , hiện tại lập tức bị người khác chọc thủng, cô là có ý định tiếp cận dượng tương lai của mình.
Cho dù Hướng Thiến không nói rõ, nhưng người như Cố Lệnh Thâm cũng không khó đoán ra, Thi Mị rõ ràng biết hắn là dượng tương lai của cô. vì cái gì còn muốn trăm phương ngàn kế câu dẫn hắn.

Cái này căn bản là là một âm mưu thật lớn, bẫy rập, từ đầu tới đuôi đều là âm mưu, không chỉ là bởi vì tiền tài.
Cố Lệnh Thâm không nói lời nào trong vài phút này, Thi Mị cảm nhận được loại giày vò xưa nay chưa từng có, ngón tay trắng nõn đặt ở đầu gối, cuộn tròn bên nhau.

Thi Mị rốt cuộc biết được cái gì gọi là tư vị lăng trì, cô hoàn toàn từ bỏ nội tâm giãy giụa, quyết định một lần nữa đem chuyện xưa nói lại một lần.

"Chú Cố, có muốn nghe một chút chuyện xưa không?"

Ngữ khí Thi Mị ra vẻ nhẹ nhàng, ngước mắt nhìn thẳng vào con ngươi thâm trầm của Cố Lệnh Thâm, cười nhạt một ý,  nhưng Cố Lệnh Thâm cũng không có cười, chỉ nhàn nhạt nhìn lại.
"Kỳ thật lúc ấy chú nói muốn cưới, thật sự em đã từng tin."
Thi Mị cúi đầu xuống, thanh âm rất thấp.

"Mặc kệ là chú xuất phát từ dạng tâm lý gì nhưng em vẫn muốn cảm ơn chú. Hai ngày này đối với em thực thực ôn nhu, hôn em,gọi em là bảo bảo, tuy rằng em một lần cũng không dám tin đây là thật, cảm thấy giống như đang nằm mơ. Trên thực tế thật đúng là giống nằm mơ, chỉ qua một đêm mà thôi, mộng đẹp liền tan nát."

Lời nói một phen từ trong miệng Thi Mị nói ra, mang theo vài phần chua xót.

"Em câu dẫn chú, đợ thhuần là bởi vì hận Hướng Thiến, em muốn đem người đoạt lấy, để cô ta biết biết thế nào là cảm giác thống khổ."

Thi Mị từ mặt đất đứng lên, cặp mắt vốn dĩ nguyên bản tức khắc mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp, Cố Lệnh Thâm còn từ trong ấy thấy được một loại phòng bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro