chương 97: Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cố Lệnh Thâm, anh vậy mà còn đứng ra giúp hồ ly tinh này nói chuyện? Còn che chở cho nó!"

Hướng Thiến cảm thấy tay mình sắp bị Cố Lệnh Thâm bóp nát, cũng thật rách nát, còn có cả trái tim, hắn......

"Vì sao? Lệnh Thâm, anh vì sao còn che chở loại phụ nữ không biết xấu hổ này, nó thân là cháu gái em lại cư nhiên dám câu dẫn dượng mình, đúng là không biết xấu hổ không cần luân lý, anh còn bảo vệ cho nó?"

Mặc kệ Hướng Thiến la lối khóc lóc thế nào, thậm chí tay đấm chân đá nhưng một phân cũng không chạm vào người Thi Mị, Hướng Thiến biết, mình giờ phút này tựa như một bà điên, bị người đàn ông vô tình mặt lạnh như Cố tình bức điên rồi.

"Đủ rồi!"

Kiên nhẫn Cố Lệnh Thâm kiên nhẫn tựa hồ đã đến cực hạn,

"Tôi cho rằng tối hôm qua tôi không về nhà, đã cho cô đáp án."

Cố Lệnh Thâm nhìn mặt Hướng Thiến, nhàn nhạt nói:
"Hướng Thiến, hôn lễ của chúng ta hủy bỏ."

Hướng Thiến khiếp sợ nhìn hắn, nghe hắn nói hôn lễ hủy bỏ, nháy mắt trở nên vừa khóc vừa cười, lên án trước mặt nam nhân.

"Cố Lệnh Thâm, anh thật sự quá vô tình hơn bất kì kẻ nào, anh đối với tôi như vậy đối trong lòng anh có cảm thấy một chút ít áy náy không ?"

"Tôi là người thế nào, cô không phải đã sớm biết sao?"
Ánh mắt Cố Lệnh Thâm sâu và đen, làn điệu thực ôn đạm.
"Từ lúc bắt đầu cô ép buộc tôi cưới cô, tôi cũng đã nói rất rõ ràng, không tính quá khứ tôi đã trải qua. Tôi là một thương nhân không hơn không kém, thương nhân luôn tính toán lời lãi, cô muốn gả cho một người như tôi chắc chắn định sẵn là người không hạnh phúc.
Tôi nhiều lần đem lợi ích hơn thiệt phân tích với cô, nhưng cô vẫn một mực muốn là Cố phu nhân"

"Ở thế giới này, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, không ai có thể thế cô gánh chịu sai lầm, ngay từ đầu cô không nên cùng tôi ở bên nhau, lại càng không nên khăng khăng cùng tôi đính hôn, Hướng Thiến, từ lúc bắt đầu cô đã lựa chọn hướng đi sai nên bây giờ phải nhận lại hậu quả "

Hướng Thiến si ngốc nhìn nam nhân trước mặt:
"Là, là tôi vẫn luôn đối với anh ôm kỳ vọng, tôi vẫn luôn cho rằng, cho dù anh hiện tại đối với tôi vô tình, chỉ cần đính hôn, kết hôn anh sớm muộn sẽ thay đổi suy nghĩ, nhưng tôi trăm vạn lần không nghĩ tới, người như anh sao có thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ? Từ đầu tới đuôi đều là tôi một mình tự mình đa tình"

"Hiện tại có thể khiến sai lầm không quá lớn, chúng ta có thể nhân đây sớm kết thúc màn kịch này,  Hướng Thiến, cô có thể tìm một người đàn ông với cô thật lòng. Đời cô còn dài, tỉnh ngộ còn kịp, không cần đem cuộc sống mình đau khổ mà cầu cạnh bên một người như tôi"

"Anh cảm thấy, tôi còn có thể coi trọng nam nhân khác sao?"
Hướng Thiến nhìn Cố Lệnh Thâm, đột nhiên chảy nước mắt.
"Lệnh Thâm, anh không nên chấp mê bất ngộ được không, anh cho rằng Hướng Mị đối với anh là thật tình chân ý sao? Nó không câu dẫn nam nhân khác cố tình câu dẫn anh, anh nghĩ xem đó là nguyên nhân gì? Nó căn bản là có mưu đồ gây rối! Nó từ nhỏ tâm cơ nhiều, không biết đang tính kế cái gì."

"Cô ấy đối với tôi có mưu đồ gây rối, tôi cũng là sáng sớm mới biết."

Cố Lệnh Thâm tựa như không hề kinh ngạc, một lần nữa ôn hòa mở miệng nói. "Đây là chuyện của tôi, lựa chọn người để tôi chịu trách nhiệm, không cần cô nhắc nhở điều gì."

Giọng nói Cố Lệnh Thâm rơi xuống, ba người lâm vào tân một vòng trầm mặc, Thi Mị yên lặng cúi đầu, không biết nghĩ gì, mà Hướng Thiến nước mắt đầy mặt, yên lặng nức nở.

"Được, anh rất tốt."

Hướng Thiến tâm đã lạnh tới cực hạn, cô vạn lần không nghĩ tới, Cố Lệnh Thâm sẽ vì cháu gái mình trở mặt quyết liệt như thế, nếu không có Thi Mị, cô cùng Cố Lệnh Thâm hôn lễ sẽ thuận lợi, chẳng sợ tương lai cô thật sự không có được hạnh phúc, nhưng chỉ cần có thể sinh hạ đứa con cho Cố Lệnh Thâm, cũng có thể từ đứa bé này nhận được chút kí thác trên người hắn.
Chỉ là hiện tại, hết thảy mộng đẹp đều nát vụn. Vỡ nát hoàn toàn.

"Lệnh Thâm, anh cho rằng ông nội sẽ tha cho nó sao?"
Hướng Thiến tự đinh ninh có chỗ dựa, trong lòng có vài phần tự tin
"Đầu tiên không nói nó là cháu gái ruột của em, anh cũng nó ở bên nhau chính là trái đạo lí. Thi Mị là người dụng tâm, trăm phương ngàn kế tiếp cận anh vì mục đích, ông nội ghét nhất là loại phụ nữ như vậy!"

" Cô nói không sai, nhưng cô nghĩ xem ở Cố gia lời nói của ai mới có trọng lượng? "

Cố Lệnh Thâm mặt mày trong sáng, từ lưng quần lấy ra một gói thuốc lá, trên người toát ra một loại tư vụ vương giả đạo mạo, loại uy nghiêm thuộc về người đàn ông thành thục, vô hình bên trong cho người ta một loại thị uy khiếp đảm.

Cố Lệnh Thâm không phải cái tên mao đầu tiểu tử, có thể tùy ý bị trưởng bối gia sắp xếp trong lòng bàn tay.
Hắn là chim ưng bay lượn trên trời xanh, trước nay chỉ có đắn đo người khác, mặc kệ trong bất kì sự việc gì cái gì đều thuộc về khí thế cường giả.

Đối với Cố Lệnh Thâm mà nói, chỉ có lấy hay bỏ, lợi và hại,  không có khái niệm thỏa hiệp. Thi Mị nhìn sườn mặt nam nhân, cảm giác hoảng hốt rất sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro