chương 96: Giáp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Thiến phát điên một phen đẩy Cố Cửu Âm ra, giống như một bà điên, một bên điên cuồng đấm đánh cửa phòng, tê tâm liệt phế ở cửa kêu rên.

"Chú Cố ."

"Hoảng cái gì?"

Cửa phòng bị mở ra trong nháy mắt, Hướng Thiến nhìn thấy Cố Lệnh Thâm đứng ở cửa, sắc mặt lạnh nhạt nhìn qua, cặp mắt kia lạnh như băng không có bất kì cảm xúc biến hóa gì, ánh mắt Hướng Thiến  tựa như lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hắn.

Thân ảnh nam nhân đĩnh bạt phản quang,  không tiếng động lại lạnh nhạt, Cố tổng ngày thường thoạt nhìn trầm ổn ôn hòa như thế, khoảng cách cũng khiến người ta sợ hãi cảm hòa khí tràng, khí phách thuộc về lão tổng.

Hướng Thiến bị ánh mắt Cố Lệnh Thâm dọa tới hoảng loạn, dưới chân vô ý thức lui về phía sau vài bước, cô ngửi được khí vị trong phòng không giống bình thường, biết tiểu tam còn ở trong phòng.

"Cô...."

"Hướng tiểu thư, đã lâu không gặp"
Giọng thiếu nữ ở cửa vang lên.
Đương khi gương mặt Thi Mị bại lộ ở trước mắt Hướng Thiến, phản ứng của Hướng Thiến so với trong tưởng tượng  Thi Mị thật sự giống nhau, đồng tử mãnh súc, tựa như có cái gì đó gọi là hoảng sợ, không thể tưởng tượng.
Hướng Thiến, cô đang sợ cái gì?

Thận của tôi, cô dùng còn tốt không?

"Là mày."

Hướng Thiến hàm răng đều run run, cô không dám tin nhìn nữ nhân trước mặt sở hữu gương mặt kiều mị, vừa quen thuộc lại cũng xa lạ tới cực điểm.

Vốn dĩ là cháu gái Hướng Mị đứng ở bên cạnh chồng sắp cưới của mình, bọn họ thậm chí còn ở dưới mí mắt mình giao hợp yêu đương vụng trộm, lén lút bên nhau.

Cùng lúc đó, tựa hồ có hình ảnh nào đó  ở trong đầu Huyền không ngừng hiện lên, bệnh viện, phòng giải phẫu, gương mặt Thi Mị tái nhợt, thân thể rách nát......

"Cố Lệnh Thâm, anh tìm phụ nữ khác không được sau? Sao lại muốn tìm cháu gái của em?"

Cố Cửu Âm trong một khắc nhìn thấy Thi Mị cũng thực khiếp sợ trừng lớn hai mắt, cô không thể tin được  nhìn bạn thân đang đứng cạnh chú mình, rõ ràng là bạn thân nhất của mình sao lại có thể... .

"Tiểu Mị, là cậu sao?"

Đương khi ánh mắt mọi người đều dừng trên người Thi Mị, nữ nhân như cũ đứng ở bên cạnh Cố Lệnh Thâm, khóe môi mang theo điềm tĩnh tươi cười, tựa như vẫn là thiếu nữ thanh thuần không rành thế sự

"Âm Âm, là mình." Thi Mị nhẹ nhàng trả lời.

Đôi mắt Cố Cửu Âm trong nháy mắt biến đỏ, hốc mắt thực mau chứa đầy nước mắt.
Tại sao lại như vậy? Vì sao cố tình là Thi Mị, vì cái gì lại chính là cô ấy.

Nếu nói, Thi Mị chính là một hồ ly tinh không có lương tâm câu nhân, nhưng tại đây một khắc bại lộ ở trước mắt Cố Cửu Âm, vẫn là cảm thấy bất kham.

"Âm Âm, thực xin lỗi."

Cố Cửu Âm nhìn Thi Mị, đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống.
"Câu xin lỗi này, cậu vẫn là nên nói cho chính mình nghe đi, Thi Mị, cậu thật sự thật sự thực làm  mình thất vọng."

Theo sau đó Cố Cửu Âm lau lau trên mặt nước mắt, nhanh chân chạy đi ra ngoài.
Cố Cửu Âm là người hiểu rõ Thi Mị nhất, mặc kệ là tính cách, vẫn là Thi Mị trước kia gặp gỡ, Cố Cửu Âm vẫn luôn cho rằng vận mệnh đối với Thi Mị là quá mức hà khắc bất công rồi.

Nhưng hiện tại là Thi Mị tự mình tự sa ngã, làm tiểu tam của chú. Là người phụ nữ mọi người sỉ vả.

Đáng sao?

Nhân sinh sa đọa như vậy, thật là điều bản thân mình muốn sao?

Nhưng Cố Cửu Âm không biết, cuộc đời Thi Mị đã sớm không thể từ mình làm chủ.

Nghe được hai chữ " cháu gái" , ánh mắt Cố Lệnh Thâm dừng ở trên mặt Thi Mị, nội liễm trầm thấp, lại ấp ủ một loại bão táp nguy hiểm, Thi Mị biết ——

Nên tới, rốt cuộc vẫn là tới, điều nghiễm nhiên này là khúc dạo đầu của bão táp.

"Hướng Mị, tao đánh chết mày, loại không biết xấu hổ. Mày cư nhiên câu dẫn dượng của mày, tao sẽ đi nói với ba mày, để anh ấy đánh chết đứa con gái xấu xa như mày, dám quyến rũ người đàn ông của cô mình"

Hướng Thiến đã sớm đã mất đi lý trí, giương nanh múa vuốt muốn tiến lên đánh Thi Mị, lại bị Cố Lệnh Thâm dùng lực triệt ở giữa không trung, không bao giờ năng động,  tay áo hắn bị xoắn lên, lộ ra rắn cánh tay màu lúc mạch.
Mà Thi Mị được hắn bảo vệ ở phía sau, được che chắn kín mít.

"Định làm gì?"

Ánh mắt Cố Lệnh Thâm một lần nữa dừng ở trên người Hướng Thiến, ánh mắt thực đạm:
"Hướng Thiến, vừa phải thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro