Chương 105: Đã biết?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Lệnh Thâm nhìn cháu gái mình, mở miệng nói :

" Thế nào, cho rằng chú lớn tuổi, không thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu Mị sao?" 

Tâm can Cố Cửu Âm đều run run lên, nhưng vẫn cố căng da đầu nói xong.

"Tiểu Mị bây giờ còn nhỏ, con cảm thấy cậy ấy nên tìm một người đồng trang lứa, cùng một thế giới, tam quan tương đồng, sở thích tương giao chứ không phải mỗi ngày cùng một người ngày ngày uống trà đọc báo nhàm chán, hoặc trường hợp chú bận rộn xã giao với các bữa tiệc Tiểu Mị sẽ cô đơn một mình ở nhà "

Nói xong lời cuối cùng, Cố Cửu Âm thiếu chút nữa nức nở khóc ra tới.

"Con về đi."

Cố Lệnh Thâm nhìn cháu gái thực sự đã khóc,vỗ vỗ bả vai.

Sau một lúc lâu, hắn mới lần nữa khai khang.

"Không thể phủ nhận, lời con vừa nói đều là sự thật, chú không có khả năng giống như thiếu niên hiện nay, nhưng chú là người đàn ông có trách nhiệm, muốn gánh vác trách nhiệm gia đình. Nhưng chú hiểu rõ bản thân mình khi yêu Tiểu Mị, rõ ràng" 

giống tuổi trẻ nam hài tử thời thời khắc khắc bồi ở bên người nàng, đây là ta làm một người nam nhân trách nhiệm, muốn gánh vác gia đình cùng trách nhiệm. Nhưng ta sẽ tẫn ta khả năng đi yêu quý nàng, minh bạch sao?"

Cố Cửu Âm thút tha thút thít nức nở gật đầu, biết mình nói gì nữa cũng bằng thừa, dù sao người chú này của cô cũng là người có trách nhiệm, điểm này cô hiểu rõ nhất.  Nhìn bóng dáng Cố Cửu Âm rời đi, Cố Lệnh Thâm trở về nhìn thấy Thi Mị ngồi trên xe, từ cửa sổ xe quay đầy ão não nhìn lại. 

"Nhìn cái gì?" Nam nhân đã tới trước mặt, hình như có hứng thú.

"Không có gì."

Thi Mị đỏ mặt lên, lỗ tai đều là nhiệt. Cố Lệnh Thâm lái xe, bàn tay nắm lấy tay Thi Mị cũng buông ra.  Khi ở trên đường, hắn hoài niệm lại đoạn quá khứ trong suốt 30 năm cuộc đời, tựa như có cái gì đó lưu lại trong tiềm thức quá mức ấn tượng, mặc kệ là người hay vật. 

Cho dù là năm đó sự, ở trong đầu hắn cũng chỉ có một ấn tượng tàn lưu mà thôi. Thi Mị ngoài ý muốn xông vào cuộc sống sinh hoạt của hắn, từ nhận thức đến hiểu biết, cô trải qua quá quá nhiều, so với thiếu nữ đồng trang lứa rõ là hoàn toàn khác biệt. Ngay khi bản báo cáo giám định nhóm máu đưa tới trước mặt hắn, Lục Quán Hào còn hứng thú đem tờ giấy kia đẩy cho hắn kèm lời bình: 

" Vị hôn thê này của anh quả là giấu trời che biển, đúng là tàn nhẫn, Hướng Thiến vì gả cho anh đã không từ thủ đoạn, nhẫn tâm lấy thận của cháu gái ruột, tôi nghe bác sĩ nói, người hiến một quả thận tuy rằng không mấy thương tổn nhưng vạn nhất có xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì..." 

Lục Quán Hồ nhìn gương mặt Cố Lệnh Thâm như cũ không biểu lộ cảm xúc, tựa như có chút hiểu rõ cái gì, người đàn ông này vì sao đối với cô bé kia thương tiếc. Thật là cô gái nhỏ đáng thương. 

" Anh tính làm thế nào? Muốn đem chân tướng này nói ra không? " 

Cố Lệnh Thâm nhìn đồ trên bàn làm việc, thật lâu không nói thêm điều gì, chỉ là trong đầu tràn ngập về mối quan hệ với Thi Mị, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hắn cũng như thế, từ lúc bắt đầu hắn biết chính mình không phải thánh nhân,  đóa hoa mẫu đơn làm hắn muốn thể nghiệm một phen phong lưu.

" Cô ấy không cần biết chuyện này."

 Cố Lệnh Thâm bật lửa lấy ở trên tay, châm sâu kín ánh lửa, thực nhanh đem đầu điếu thuốc đốt chát, loại sự việc này tàn khốc hà khắc, làm sao có thể nói ra. Nói rằng cô ruột cô ấy không hề mắc bệnh về đường tiểu, mà là không màng mạng sống cháu gái như cô lợi dụng thân thể cô làm điều kiện để được gả vào hào môn, thỏa mãn dã tâm của mình. 

Nói cho Thi Mị biết, mọi đau thương thống khổ hôm nay đều do người cô ích kỷ cùng người ba mù quáng kia sao, bọn họ chưa từng đối với cô tỏ ra thương tiếc, những người trên danh nghĩa là người thân lại giẫm lên sinh mạng cô, coi như một côn cụ trục lợi.  Đừng nói chỉ là một cô gái 19 tuổi, mặc kệ cô là ai, đã làm ra những gì hắn cũng nguyện ý tin tưởng. Người như Cố Lệnh Thâm bao năm lăn lộn gặp qua không ít thủ đoạn bẩn thỉu nhưng khi biết về mưu toan của Hướng Thiến lại có một cảm giác ghê gớm khó miêu tả, hắn không muốn Thi Mị chịu tổn thương lần thứ hai. Không nên!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro