chương 115: Dùng cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Trăn từ nhỏ đã là thiếu gia sống trong nhung lụa, việc nấu nước sôi tất nhà chưa bao giờ đụng tay tới đừng nói là nấu mì gói, thuận miệng đáp ba hắn một câu, nhưng chờ bọn họ đi rồi, Cố Trăn mới nhớ tới ba mình vừa mới gọi Thi Mị là gì?.

Bảo bảo?

Hàm răng Cố Trăn đều bị sắp gãy hơn phân nửa. Hắn hiện tại thật sự rất khó hồi tưởng, ba hắn sao có thể đối với tiểu tình nhân dùng loại xưng hô này, còn làm trò trước mặt đứa con trai là hắn, gọi Thi Mị là bảo bảo, hơn nữa còn gọi thản nhiên. Ba hắn thật là càng già càng trái tính, con trai đã lớn, một đống tuổi cũng không e dè, Thi Mị đều không nghĩ đem đầu lão nam nhân kia xoá sạch sao?
Nghĩ đến bộ dạng ba ngày thường trầm thấp nội liễm, một chút cũng không thể tưởng được thời điểm luyến ái lại là cái dạng này.

......

Lệ Viên ly cách trung tâm gần nhất một đoạn đường, bạn hữu của Cố Lệnh Thâm  ở đoạn đường phồn hoa khai trương tiệm cơm, cảnh trí bên trong tiệm bố trí không tồi, thanh nhã, sang trọng. Những người tới đây ăn cơm chỉ e là không phải người tẩm thường.

Thi Mị đi theo Cố Lệnh Thâm, tiệm cơm đều là du dương thanh âm đàn sáo dễ nghe, một người phụ nữ trạc khoảng 45 tuổi, mặc một thân sườn xám màu xanh lá, theo bước đi cẳng chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện.

"Lệnh Thâm, đã lâu không gặp."

"Sinh ý không tồi."

"Giống nhau."

Người phụ nữ tựa như mỹ nhân bước ra từ trang sơn dầu thời Dân Quốc, trên tay cầm túi xách nhỏ màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc lá, làn da được bảo dưỡng rất khá.

"Vị này chính là Thi Mị đúng không? Tôi xem hình dung có hơi giống."

"Bà Chu."
"Bé ngoan."
Chu Nhuỵ đang muốn hút thuốc , lại nghe Cố Lệnh Thâm nói một câu:
"Cô ấy đang có thai, đừng làm gì ảnh hưởng đến cô ấy."
"Phải vậy không?"
Chu Nhuỵ kinh ngạc, ngay sau đó cười to mà thu.
"Tôi cứ tự hỏi sao Cố tổng hôm nay lại không hút thuốc, còn cố ý gọi tôi nấu món ăn, thì ra là đang có tiểu tâm can trong bụng"

"Cô ấy ăn uống không tốt lắm, trước đây thân thể cũng không được khỏe,"
Cố Lệnh Thâm nhìn mắt Thi Mị, lôi kéo cô ngồi xuống, rót một ly trà. Thi Mị không muốn trên ghế lô, luôn cảm thấy ghế lô thực buồn.

Cố Lệnh Thâm sai người đặt hai bàn, ngồi ở vị trí phía sau dựa cửa sổ, bối cảnh cũng thanh tịnh rất nhiều.
"Được, một lát nửa món ăn sẽ mang lên"

Nhìn bóng dáng Chu Nhụy lay động sinh tư rời đi, Thi Mị thuận miệng nói một câu:
" Bạn hữu của chú thật xinh đẹp, một chút cũng nhìn không ra đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người còn bão dưỡng tốt như vậy."

"Người ta đường xá xa xôi đến làm đồ ăn cho em, em còn ý kiến sao?Có phải em rất muốn biết, anh cùng phụ nữ khác có quan hệ bất chính? "
Cố Lệnh Thâm duỗi tay nhéo nhéo khóe miệng Thi Mị ướt át, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn làm Thi Mị chột dạ né tránh.

"em nào có."

Tiểu nha đầu về điểm này khẩu thị tâm phi, nam nhân đều nhìn rõ trong mắt, trong mắt lộ ra làm nhu tình. Một người đàn ông bất cận nhân tình khắc nghiệt, hiếm khi lộ ra biểu tình như vậy, Thi Mị tựa như chân chính cảm nhận được, Cố Lệnh Thâm bất suy cho cùng cũng giống như bình thường, cùng là đàn ông yêu thương nữ nhân.

Không chờ quá lâu, đồ ăn liền được dọn lên, Thi Mị nhìn món ăn có cách bày trí mới mẻ, cầm lấy đũa ăn vài món, Cố Lệnh Thâm ngồi ở bên cạnh, chỉ uống một chén canh sườn, thoạt nhìn như là đặc biệt bồi Thi Mị ăn cơm.

"Sao chú không ăn cơm?"

Thi Mị gặp một đũa thịt bò, hứng thú dạt dào đưa tới trước mặt Cố Lệnh Thâm.
"Món thịt bò này hương vị không tồi,chú có muốn nếm thử không? Bạn của chú tài nghệ nấu ăn thực không tệ nha."

Trẻ con đều như vậy, phàm là gặp được thứ mình thích luôn là thích chia sẻ cùng người khác, Thi Mị cũng không ngoại lệ.
Bất quá chờ chiếc đũa duỗi đến trước mặt Cố Lệnh Thâm, Thi Mị mới nhớ tới hắn là một người đàn ông 30, có thể đánh giá hành vi của cô là ấu trĩ  không.

Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị tâm tình so với lúc trước khá hơn nhiều, thâm sắc trong đôi mắt cũng cất dấu nhu tình, cúi đầu cắn lấy thịt bò trên đũa, một bàn tay thuận thế ôm qua eo, lòng bàn tay ấm áp bao trùm trên bụng nhỏ, tựa như đôi tình nhân bình thường.

"Ăn ngon không?"

"Ừ, xác thật cũng không tệ lắm."

Mặt Thi Mị không biết vì sao lại đỏ, oa ở trong lòng ngực hắn tiếp tục ăn cơm, Chu  Nhụy vừa vặn đem món cuối cùng một mang lên, nhìn thấy Cố Lệnh Thâm cúi đầu ăn luôn thịt bò trên đũa Thi Mị, mặt lộ vẻ chế nhạo tươi cười.
" Ngọt ngào vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro