chương 116: Cuộc đối thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trước cô cũng là từ Quán Hào biết được chuyện này, Lệnh Thâm bị một tiểu yêu tinh chưa tròn 20 tuổi quấn lấy, hiện tại thoạt nhìn, tiểu nha đầu này xác thật có bản lĩnh đảo loạn một hồ xuân thủy, lão Cố bị cô ăn gắt gao. Tai Thi Mị có chút hồng, cúi đầu giả vờ uống canh, cổ họng nóng như thiêu, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ. Cố Lệnh Thâm như cũ bất động thanh sắc, dùng chiếc đũa gấp cho Thi Mị mấy món cô thích ăn.
" Sao hôm nay chỉ có một mình chị ở tiệm cơm, lão Ngô đâu rồi?"
"Hắn a, nhàn hạ tới không có việc gì ở nhà chơi cờ, nói là tu thân dưỡng tính."
Chu Nhuỵ thuận miệng nói câu:
"Quán Hào cũng đến ăn cơm, có muốn tôi gọi cậu ấy tới ."
"Không cần."
Cố Lệnh Thâm nhéo tay tiểu tình nhân của mình, không bi lụy làm sao ngẩng đầu, duỗi tay lau khóe miệng vấy mỡ, mới một lần nữa khai khang:
"Buổi chiều chúng tôi đi chọn nhẫn kim cương, nên không tiện nán lại lâu"
"Như vậy sao?"
Chu Nhuỵ hiểu rõ, cười tủm tỉm:
"Vậy được, tôi đến chỗ cậu ấy một chút"
"Ừ
Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị ăn uống no say, tay không tự giác vói vào vạt áo, thanh âm thấp từ hồn hậu:
"Sao anh lại cảm thấy, ngực của em có vẻ lớn hơn. Có phải sắp tiết sữa..."

"Nói bậy gì đó, thai mới hơn một tháng."
Thi Mị bị hắn trêu chọc đến gương mặt càng nóng, ngã vào trong lòng ngực hắn phát ra trách cứ.
"Dừng..... Lấy tay ra. Đây là nơi đông người ."

Tay nam nhân từ vạt áo duỗi ra, thuận tiện giúp Thi Mị sửa sang quần áo, cảm xúc vừa bị Cố Lệnh Thâm đụng chạm,  độ ấm chân thật, nhiệt độ cơ thể nháy mắt tăng vài độ, thai phụ kém nhất là khoản chịu đựng khiêu khích.

Chu Nhuỵ đã lay động sinh tư bước lên lầu, đi qua hành lang uốn lượn, một đường tới bàn mà Lục Quán Hào đang ngồi,  bên trong có một đám đàn ông đang đánh bài, vài chai rượu bị khui mở, hương vị thuốc lá nồng đến mức Chu Nhụy nhíu mi nhăn mặt.

" Bà chủ Chu, đã tới rồi sao."
Quán Hào nhìn thấy Chu Nhụy dáng người yểu điệu đi tới, cười tủm tỉm kêu một câu.
" Sao lại rãnh rỗi mà lên đây?"
"Vừa mới làm vài món cho tiểu tâm can nhà Cố tổng. Người ta đang ăn cơm còn không quên rót mật ngọt ngào. Không có thời gian quan tâm nên tôi rãnh rỗi đến đây"

Động tác Quán Hào xáo bài hơi dừng lại, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá, gương mặt anh tuấn mang theo một cổ tà khí có hình dung, chủ động từ bài trên bàn xuống dưới:
" Bà chủ Chu vừa nói, Lệnh Thâm cùng tiểu tình nhân đang ở dưới lầu?"

"Đúng vậy, đang ở dưới lầu."

"Tôi đi xem một chút."

"Đừng đi, người ta chút nửa còn phải đi chọn nhẫn kim cương, cậu mà đi xuống Lệnh Thâm khẳng định sẽ cho rằng cậu đang làm bóng đèn phiền phức."
Chu Nhuỵ dựa vào trên tường, hơi hơi mà phun ra một làn khói trắng.
"Cô gái kia thân thể không tốt, có phải vì chuyện hiến thận?"
Quán Hào đi tới, kéo Chu Nhụy đi ra chỗ khuất nói chuyện, đè thấp giọng.

"Về sau đừng nhắc lại việc này, Lệnh Thâm không muốn để Thi Mị biết."

"Vì sao không cho cô ấy biết?"

Chu Nhhỵ nhíu mày, thực không hiểu.

"Tôi nghĩ, có thể là vì bảo vệ nội tâm thiện lương cuối cùng của cô ấy"
Quán Hào lấy ra bật lửa " rắc rắc" châm mồi , hàm hồ nói.
" Thành phần gia đình Thi Mị khá phức tạp, trải qua nhiều biến cố nên trưởng thành sớm, cũng là điều dễ hiểu, Lệnh Thâm là muốn đem cô ấy bảo vệ chu toàn, không muốn cô ấy lại tiếp xúc với loại người thủ đoạn dơ bẩn"

Chu Nhuỵ gật đầu, điểm này rất giống tác phong của Cố Lệnh Thâm.

"Vậy còn vị hôn thê của hắn......"

"Chỉ là đang hấp hối giãy giụa thôi."
Quán Hào ngậm  điếu thuốc, nheo mắt.

"Mọi nhất cử nhất động của anh em cô ta, đều nằm dưới mí mắt Lệnh Thâm "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro