chương 119: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhìn cái gì?"
Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị, ánh mắt bên trong bình tĩnh tiềm tàng nhu tình.
"Vừa mới rồi làm tình em vẫn chưa nhìn  đủ sao?"
"Nhìn đủ rồi, thì không được nhìn chú sao?
Nữ nhân nhìn Cố Lệnh Thâm, ngữ khí tự mang kiều mị, không biết từ khi nào bắt được hội nhẫn kim cương buổi chiều hai người chọn trong tiệm, Thi Mị mở hộp gấm. Tấm vải nhung thiên nga màu đen, viên kim loại vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh xa hoa mê người.

Thi Mị lấy ra nhẫn dành cho nam, gương mặt trắng nõn còn mang theo hồng triều, cặp mắt trong xanh phẳng lặng được khảm trên khuôn mặt nhỏ, dần dần tản mát ra lượng trạch sáng rọi, tựa như phát tán bừng bừng sinh cơ, so với trước đây an tĩnh rõ ràng không giống, rốt cuộc có thuộc về thiên chân thiếu nữ cùng thuần túy.
"Chú Cố, chú nguyện ý cưới em sao?
Thi Mị tựa như còn có chút thẹn thùng, nhưng lại kiên định nói ra những lời này, đem nhẫn giơ lên trước mặt Cố Lệnh Thâm.
"Có lẽ em còn nhỏ, có chút cảm tình không hiểu, nhưng chú đối tốt với em em đều biết."
"Chú Cố, chú nguyện ý cưới em sao?"
Có lẽ, đây là người đàn ông đầu tiên cầu hôn côm
Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị giơ lên cái nhẫn kim cương, trên mặt Thi Mị mang theo tươi cười, lộ ra tính trẻ con, khác hẳn thời điểm hắn nhìn thấy cô lần đầu tiên. Khuôn mặt Cố Lệnh Thâm như cũ gợn sóng bất kinh vững vàng, môi mỏng dán hướng về phía bên tai thiếu nữ mẫn cảm, thanh âm rất trầm thấp gợi cảm.

"Bảo bảo, là đang chủ động cùng cầu hôn anh sao?"

"Ừm."

Thi Mị mặt đỏ bừng, trái tim tựa như nhảy thật nhanh, giống như mau bị hơi hắn thở lây dính:
"Vậy Cố tiên sinh ngài, rốt cuộc có đồng ý không?
Cố Lệnh Thâm không lên tiếng, chỉ là chút ôn hòa cười. Thi Mị bị hắn kéo vào trong ngực, khó tránh khỏi có tính tình nóng vội, tiếng nói non mịn mang theo thanh âm chất vấn kiều mị.
"Có đồng ý hay không?"
"Đồng ý."
Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị, lòng bàn tay mơn trớn cái trán cô, nhìn cô gái nhỏ bị mình làm đến sốt ruột gấp gáp đến độ đến muốn dậm chân, mới nói.
"Đồng ý."
Thi Mị ở trong lòng ngực hắn ngượng ngùng, một lần nữa dán ở trong  ngực nam nhân, nhiệt độ cơ thể trên người lên cao, có thể là vừa mới thẹn thùng.

"Nào có cô gái nào chủ động cầu hôn, loại chuyện này nên để đàn ông chủ động."

"Ừm... đâu."

Thi Mị nghe tiếng nói trên đỉnh đầu thuộc về nam nhân, lại không hối hận về hành động mình vừa mới làm, có một số việc ở trong lòng có xúc động, liền làm như vậy. Hai người ở trên sofa nị oai một trận, mới trở về phòng

Vào lúc ban đêm, Thi Mị gặp một cơn ác mộng đá rất lâu không tái diễn, bản thân cô lại về tới những ngày tháng địa ngục ngày đó, thế giới xung quanh đều đen như mực một mảnh, một mình cô ở khắp nơi bồi hồi, Cố Lệnh Thâm cũng không thấy.

Phảng phất có thứ gì gắt gao khóa lại yết hầu, làm cô thể thở được, chỉ có một mình Thi Mị cô độc ngồi ở trên sàn nhà, nghe khắp nơi vang tiếng bước chân hỗn độn, lại không biết là thuộc về ai.
"Chú Cố
Không có người đáp lời. Thi Mị thực sợ hãi, thực mờ mịt, giống động vật nhỏ phát ra tiếng kêu rên thấp thấp:
"Chú Cố, chú ở đâu? Em rất sợ hãi."

Trong bóng đêm tựa như có người ở khe khẽ nói nhỏ, nhưng không phải giọng Cố Lệnh Thâm.
"Bác sĩ, tình trạng của nữ bệnh nhân này hiện tại không tốt lắm, có khả năng..."
"Yên tâm đi, cho dù thật sự đã chết cũng không liên quan chúng ta, cô ấy là cháu gái của Hướng tiểu thư, nếu chúng ta làm ra điểm phụng hiến, chẳng phải sẽ là chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao?"
"Chính là......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro