chương 120: Tâm trong kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ác mộng, Thi Mị thấy được gương mặt Hướng Thành, cường ngạnh lại lạnh nhạt, Thi Mị còn mơ thấy cánh đồng hoa mênh mông, đó lại loại hoa lúc sinh thời mẹ cô thích nhất, nhưng cô lại bị đưa tới bệnh viện, bị người ta mạnh mẽ cắt đi một quả thận.
Thì ra lí do ba cô nuôi dưỡng cô chỉ vì muốn lấy của cô một quả thận cho em gái ông ta. Thân thể Thi Mị đã rách nát bất kham, tựa như một ly pha lê vỡ bị người ta vứt đi.
"Thi Mị, sao mày lại có thể ích kỷ như vậy, cô của mày đã bệnh thành như vậy, mày hiến một quả thận cho cô không được sao?! Đều là người thân với nhau sao lại máu lạnh ích kỷ như vậy? "

"Thi Mị, đó là cô ruột của mày!"

"Sớm biết có ngày hôm nay, ngay khi mày sinh ra tao đã bóp chết mày. Đỡ phải hôm nay tức giận vì đứa con vong ân phụ nghĩa."

......

Thi Mị còn thấy được mặt Hướng Thiến, cô ta kiều quý ngồi trong căn phòng hoa lệ, khuôn mặt bởi vì phát bệnh mà trở nên tái nhợt, nhưng như cũ cao cao tại thượng mà nhìn cô, mắt mang khinh thường.

"Thi Mị, lấy của mày một quả thận là đặc quyền tao bố thí cho mày, ở Hướng gia Hướng Thiến tao mới là công chúa. Mày tưởng mình là ai, có thể xứng mà so với tao sao?" 

"Chỉ cần tao khóc một chút, hoặc là kêu một chút bản thân thân thể không tốt, tất cả mọi người sẽ hướng về tao, còn mày..."

"Thức thời thì nên nghe lời."

Những cái đó vốn tưởng rằng đã muốn quên, lục tục xé rách thần kinh Thi Mị, Thi Mị thoát không được, chỉ có thể không ngừng nơi tăm tối đó đảo quanh, sau đó cả người đều ở không ngừng ngã khụy.
Không cần.
Thi Mị cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cô đã có em bé, là đứa con của cô và Cố Lệnh Thâm, cô muốn nhìn thấy con của bọn bọn bình an lớn lên.

"Thi Mị, Thi Mị......"

Thi Mị nghe được giọng Cố Lệnh Thâm, hắn thanh âm như cũ ôn hòa trầm thấp nhưng có lực, tựa như muốn đem mọi thứ tăm tối đều xua tan ra ngoài, giống cọng rơm cứu mạng đem cô từ trong vực sâu kéo ra.

"Chú Cố ."

Cả người Thi Mị đổ mồ hôi đầm đìa, gắt gao cắn khóe môi, đôi mắt nhắm chặt không ngừng rớt nước mắt, Cố Lệnh Thâm phát hiện cô tựa như lâm vào trạng thái bóng đè, không ngừng ở trong lòng ngực hắn run rẩy.

Dưới ánh sáng sáng ngời, Cố Lệnh Thâm gắt gao ôm lấy dáng người nhỏ gầy nhu nhược, môi ấm áp hạ xuống, vuốt ve sống lưng vỗ về chờ Thi Mị tĩnh tâm lại.

"Bảo bảo ngoan, chỉ là ác mộng, tỉnh lại thì tốt rồi."

Hắn quý trọng cô như vậy. Thi Mị nghe được lời nam nhân gần sát bên tai nói, khó được đã phát một chút giật mình, nước mắt như cũ lạc không ngừng.

Có bàn tay ấm áp xoa gương mặt nhỏ, không ngừng lau nước mắt, không nề hà phiền toái, Thi Mị cảm giác mình bị một lồng ngực ấm áp nhẹ nhàng ôm chặt, sự ấm áp trước sau như một, hơi thở nam tính đem cô vây quanh đến kín không kẽ hở, tim Cố Lệnh Thâm đập rắn chắc hữu lực, tựa như tiếp cho Thi Mị khí lực

"Bảo bảo, không có việc gì."

Thi Mị bị  thanh âm Cố Lệnh Thâm kéo trở về, nhìn thấy ngũ quan hắn khắc sâu thành thục, ở trước mắt rõ ràng lại chân thật, môi mấp máy, nước mắt lại lần nữa rớt xuống, cô kỳ thật rất ít ở trước mặt hắn khóc, cho dù là lúc trước cùng hắn thẳng thắn câu dẫn.
Nhưng hiện tại cô khóc đến giống trẻ con, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

"Làm sao vậy?"

" Em mơ thấy Hướng Thiến lấy thận của em"
Lòng bàn tay Thi Mị nắm chặt áo ngủ Cố Lệnh Thâm, từ trên người hắn hấp thu ấm áp, thanh âm tinh tế nộn nộn
" Chú Cố, em biết cả đời này em không quên được, quên không được cảm giác thân thể khiếm khuyết."

"Nơi này của em, đau quá.
Thi Mị chỉ vào thân thể mình, nước mắt rơi như mưa, không ngừng rớt trên ngực Cố Lệnh Thâm, làm ướt áo ngủ hắn.
"Chú Cố, chú có biết loại cảm giác này không? Chú có biết hay không?"

"Ngoan."

Cố Lệnh Thâm không trả lời chuẩn xác, chỉ là nhẹ nhàng vỗ trấn an cô bé trong lòng, ôm Thi Mị nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Chỉ là nằm mơ, hiện tại tỉnh rồi không phải sao"

"Phải không?"

Thi Mị an tĩnh cuộn tròn ở trong lòng ngực Cố Lệnh Thâm, ngồi trên đùi hắn, môi đỏ hơi hơi câu một chút, tựa như không hề nói gì, mà nam nhân vốn bình tĩnh thâm trầm đôi mắt, tựa như có một cổ gió lốc màu đen, chậm rãi hình thành, về sau dấu với biển sâu trong mắt.

"Bảo bảo, rất nhanh thôi sẽ không có việc gì"

Cố Lệnh Thâm hôn dày đặc dừng trán, cùng với trên cổ, câu nói kia như là lẩm bẩm, lại như là một câu hứa hẹn, tựa như lộ ra ý tứ không tầm thường. Thi Mị an tĩnh cuộn ở trong lòng Cố thiếu, khóe môi cong lên độ cung, tựa như thực hiện được cái gì.
Thi Mị nghĩ thầm, cô hiện tại cũng thật hư thấu a.
Buổi tối chỉ mơ một cơn ác mộng mà thôi, liền muốn Hướng Thiến đem quả thận kia trả lại. Lúc trước trắng trợn táo bạo đoạt người đàn ông của Hướng Thiến  còn chưa đủ, còn muốn cô ta đào thận ra trả lại. Nguyên do, ai bảo Hướng Thiến đắc tội Thi Mị cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro