chương 132: Cuộc hẹn không hẹn trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Mị đột nhiên nhớ tới, trước khi cùng Cố Lệnh Thâm đi lãnh chứng, ở trước mặt hắn cô đã khóc, chính là bởi vì chuyện quả thận. Cô trước sau không thể chú ý, cùng hắn làm nũng tỏ ra ủy khuất hắn thật sự lại ra tay với Hướng Thiến.

Thi Mị nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình di động, trên mặt nhất phái bình tĩnh, nếu Cố Lệnh Thâm thật sự đem thận lấy đi rồi, Hướng Thiến cũng nên sống không được, nhưng hiện tại, cô ta lại còn có thể kéo dài hơi tàn đến hai, ba tháng.

"Cô ở đâu?"

Đối phương tựa như dự đoán được Thi Mị sẽ hồi âm, vài giây sau liền nhắn lại.
" Hiện đang ở quán cafe dưới xao ốc Đỉnh Nguyên, tao có chuyện muốn nói với mày. Nếu mày lo lắng tao giờ trò gì đó, có thể mang theo vệ sĩ"

Nhìn đến nửa câu cuối cùng, Thi Mị không cũng không nhắn thêm gì. Hồi tưởng về mối quan tâm giữa mình và Hướng Thiến, trước nay đều là cô chết tôi sống.

Hướng Thiến cảm giác về sự ưu việt gần nửa đời, hiện tại té lăn quay, từ sau khi rời bệnh viện, Thi Mị đã lâu không gặp lại Hướng Thiến, hiện tại, giống như cũng nên đi gặp người cô này.

Thi Mị vẫn là gọi theo một cái vệ sĩ, cô sẽ không lấy đứa bé trong bụng ra mạo hiểm, giả sử mình có lâm vào nguy hiểm, trường hợp dù cho có mọi người nhưng có thêm vệ sĩ mới làm cô chân chính an tâm.

Chờ Thi Mị tới quán cafê, đương khi nhìn thấy  Hướng Thiến, trong lòng thật đúng là ẩn ẩn lắp bắp kinh hãi, chỉ ba tháng ngắn ngủn, Hướng Thiến từ người phụ nữ xinh đẹp quý phái trở nên tiều tụy thiếu chút nữa Thi Mị nhận không ra.

"Như thế nào, giật mình sao?"

Hướng Thiến nhìn thấy Thi Mị cũng chỉ câu môi dưới, tựa như đối với việc cháu gái dẫn theo vệ sĩ cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nói:
"Ngồi đi, tao có chuyện muốn nói rõ ràng với mày."
Thi Mị cũng không phản ứng gì, chỉ là an tĩnh ngồi ở đối diện, gọi người phục vụ mang cho mình một ly sữa bò nóng, sau khi mang thai cô luôn thích uống sữa bò.
Hướng Thiến sau khi tháo xuống kính râm, ánh mắt thực tự nhiên dừng ở trên bụng Thi Mị, câu môi:
"Bụng đaz hơn bốn tháng sao?"

"Ừ."

Thi Mị phản ứng nhưng thật thoải mái hào phóng, cũng không cùng Hướng Thiến vòng quanh:
"Nói đi, cô tìm tôi muốn nói gì?"

Ánh mắt Hướng Thiến có chút quỷ dị, ánh mắt dừng ở gương mặt Thi Mị, đột nhiên nói:
"Thi Mị, mày có phải vẫn luôn cho rằng, lúc trước thận bị cắt kia là ở trong thân thể tao?"

"Câu này của cô có ý gì?"
Thi Mị liền dự đoán được Hướng Thiến nói không có lời gì hay ho, cũng không ngoài ý muốn, liền muốn nghe Hướng Thiến có thể nói ra chút thông tin, Hướng Thiến quả nhiên cũng không phụ kỳ vọng, tiếp tục nói:
" Thận của mày không phải ở trên người tao, mà nó đang ở...ở trên người cô bạn thân nhất của mày, Cố Cửu Âm ."

"Cô nói...... Cái gì."

Sắc mặt Hướng Thiến trắng bệch, nhưng như cũ ngăn cản không được hứng thú mà nhìn về phía Thi Mị:
"Tao lại nói cho mày một chuyện, kỳ thật từ đầu tới đuôi, Cố Lệnh Thâm đều biết, người hiến thận cứu  Âm Âm vốn không phải tao, nhưng hắn trước nay đều không có vạch trần, có phải cảm thấy thực châm chọc không"

Thi Mị không trả lời Hướng Thiến, thực tự nhiên uống ngụm sữa bò, giống như căn bản không có ảnh hưởng đến mình, nhưng ngón tay đã cuộn lên, giống như đang run rẩy. Có một số việc, luôn tới quá đột nhiên. Thế cho nên, Thi Mị không có nửa phần chuẩn bị tâm lý.

Đầu óc Thi Mị trong nháy mắt suy nghĩ rối loạn, nhưng cô biết, nhưng không thể ở trước mặt Hướng Thiến lộ ra nửa điểm khổ sở, nếu không dụng tâm hôm nay của Hướng Thiến không phải đạt được rồi sao.

"Cô nói xong rồi sao?"

Hướng Thiến không nghĩ tới Thi Mị không có một tia gợn sóng, nhưng thật ra có chút ngoài dự đoán, nhịn không được hô lớn:
"Mày chẳng lẽ một chút cũng không kinh ngạc? Cố Lệnh Thâm kỳ thật từ đầu tới đuôi quan tâm chỉ có Âm Âm. Mày cho rằng anh ta vì cái gì mà cưới mày, hắn chỉ là muốn đem mày dưỡng bên cạnh về sau khi Âm Âm xảy ra chuyện gì đều có thể tìm mày"

Hướng Thiến nói tới đây, cảm xúc đã ẩn ẩn kích động, cuồng loạn hướng về phía Hướng Thiến kêu:
" Mày cho rằng hiện tại đã là Cố phu nhân, cái gì cũng có được sao? Mày mặt ngoài là thím của Âm Âm, trên thực tế, chỉ là công cụ để người Cố gia lấy máu mà thôi."

"Liền tính lời cô nói là thật, cũng không tới lượt cô nói, cô nên hiểu vị trí của mình?"
Thi Mị nhắm mắt lại, đem sữa bò đặt trên bàn, tính toán cùng vệ sĩ rời đi.
"Thi Mị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro