chương 133: Lần đầu về Cố gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thi Mị!"

Hướng Thiến vốn tưởng rằng cháu gái sẽ vì chuyện này mà lung lay. Biêt chồng là người đàn ông mưu tính đáng sợ, dùng một quả thận liền đem cô biến thành sống dở chết dở, ngay cả Cố lão gia cũng bị hắn đả kích không nhỏ
Chỉ là, Thi Mị lại rất bình tĩnh, trước lúc rời đi cuối cùng nhìn thoáng qua Hướng Thiến:
"Hướng Thiến, cô nói với tôi điều này, đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì quá lớn, liền tính Cố Lệnh Thâm ngay từ đầu tâm cơ không thuần, nhưng lúc đó tôi cũng lòng mang ý xấu. Hiện tại anh ấy đối tốt với tôi, thực săn sóc, hắn vì tôi mà phối hợp, đối kháng toàn bộ Cố gia. Tôi sẽ không bởi vì mấy câu nói đó của cô mà sinh lòng hoài nghi. Không đáng chút nào."

Nói xong, Thi Mị xoay người rời đi. Hướng Thiến tựa như bị đánh ngã, ngã vào trên sofa , thanh âm thực bi thương:
"Các người thật đúng là một đôi, một đám đều trăm phương ngàn kế, không uổn có thể trở thành một đôi vợ chồng."
Hướng Thiến cô có thể sống không bao lâu, sẽ chết đi, gần đây thân thể càng kém, càng ngày càng khó trụ nổi
Thi Mị không quay đầu lại.

"Hu nhân. Cô không sao chứ?"

Vệ sĩ nhìn Thi Mị nữ vuốt ve bụng, trên mặt tựa như có đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được khẩn trương hỏi một câu, lại thấy Thi Mị lắc lắc đầu, trả lời một câu: "Tôi không sao,  tôi muốn tìm Âm Âm, anh lái xe đi, về nhà cũ Cố gia"

"Được"
Quả thận này  là mấu chốt cho tới thời điểm này của  Thi Mị. Thân thể của cô tàn khuyết, có lẽ nào một ngày sẽ chết đi. Nhưng Hướng Thiến lại nói với cô, quả thận kỳ thật ở trên người Âm Âm, Thi Mị không biết có tính là sét đánh giữa trời quang hay không, chỉ là cảm thấy, phảng phất có tín ngưỡng nào đó trong lòng chậm rãi ở sụp đổ, tựa như có gì đó lấn át nhịp tim đập.

Xe chạy trên đường vững vàng, Thi Mị nuốt nuốt nước bọt, tay không tự giác lại vuốt ve bụng nhỏ, tận lực không suy nghĩ vớ vẩn, không muốn đứa trẻ bì cảm xúc của mình mà dao động.

Đây là lần đầu tiên đến Cố gia, sau khi  kết hôn cô cùng bên này cơ bản không qua lại, có thể nói nước giếng không phạm nước sông, nhưng hiện tại, nàng cô đánh vỡ cục diện, chủ động tới nhà cũ.

"Thi tiểu thư, tôi....."

Quản gia không dám mở cửa, bởi vì lão gia rất chán ghét " cháu dâu " này, cũng chưa từng nói thừa nhận Thi Mị, vừa mới biết cô cư nhiên tự tiện tới nhà cũ, còn cho rằng cô là ỷ vào đứa trẻ cùng sự dung túng của Cố Lệnh Thâm, tới đây thị uy..
Không cho phép Thi Mị tới nhà cũ, là sự kháng cự ngầm của Cố lão gia.
"Giúp tôi gọi Âm Âm một tiếng."

Thi Mị cũng không có ý muốn vào, chỉ là đứng ở cửa, sắc mặt không mấy tốt,  nhưng an an tĩnh tĩnh đứng ở dưới ánh Mặt Trời, cằm nhòn nhọn, giống như một thổi liền đảo.

" Được,chờ một chút."

Quản gia chạy như bay trở về, lên lầu gọi Cố Cửu Âm, thuận tiện báo cáo cho Cố lão gia, nghe được Thi Mị đang mang thai đứng bên ngoài, đôi mắt ông thoáng trừng.
"Tiểu hồ ly tinh này tâm nhãn cũng là hư hỏng, nó sợ là muốn phơi mắc lỗi, làm cho lão tam tìm ta gây phiền toái!"

......

Cố Cửu Âm nghe tin Thi Mị gọi mình, vội vàng xuống dưới, mắng quản gia sao không cho người mở cửa, quản gia bị hai bên mắng, trong lúc nhất thời khổ đến không nói nên lời.

"Tiểu Mị, cậy mau  vào trong, ngoài này nắng lắm"
"Không được, mình có chuyện này muốn hỏi cậu một chút."
Thi Mị đối với Cố Cửu Âm cười một cái, nhưng Cố Cửu Âm lại từ giữa mắt nhìn ra đơn bạc, còn có hương vị cố chấp. Thi Mị xác thật tính tình quật cường, có thể Cố lão giâ không cho đi vào, cô sẽ không đi vào.

"Chuyện gì mà không thể vào trong rồi nói sao. đây cũng là nhà của cậu, cậu đừng bận tâm ông cụ, ông chính là mạnh miệng mà thôi"

Thi Mị cũng không có đề cập chuyện Cố lão gia, mà là trực tiếp hỏi:
"Âm Âm,có phải cậu đã từng đã phẫu thuật ghép thận?"

Cố Cửu Âm không biết Thi Mị như thế nào bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, nàng không cùng bất luận kẻ nào nói qua, bởi vì cảm thấy không cần thiết, khả thi mị là như thế nào biết nàng nhổ trồng quá thận?

"...... Đúng vậy, sao vậy?"

" Cậu là có nhóm máu Rh âm tính đúng không?"

"Đúng vậy."

Sắc mặt Thi Mị  bỗng nhiên trở nên tái nhợt, vấn đề đang suy đoán bỗng ứng thành sự thật, Thi Mị khó có thể khắc chế  thân thể run rẩy, cắn răng, nhưng vẫn cảm giác trời đất quay cuồng, có chút không vững.

"Tiểu Mị, cậu đừng làm mình sợ, cậu bị sao vậy?"

Cố Cửu Âm không biết bạn thân vì sao đột nhiên như vậy, duỗi tay ôm lấy bả vai thon gầy, tiếng nói không tự giác mang theo run rẩy khóc nức nở.
Thi Mị lại yên lặng nằm ở trên vai Cố Cửu Âm,  nước mắt thấm tới rồi váy áo đơn bạc, ngăn không được òa khóc.

"Tiểu Mị?"

Thi Mị khóc, từ lúc bắt đầu thấp thấp khóc nức nở, đến mặt sau khóc rống thất thanh, chưa từng có lúc cô khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, cô ôm Âm Âm tựa hồ muốn đem ủy khuất mấy năm nay toàn bộ đều khóc ra. Trong thân thể Cố Cửu Âm, như có khí quan thuộc về mình.
Vận mệnh, thật sự cho Thi Mị cô một cuộc chơi thật lớn.

Cô hận nhiều năm như vậy, vốn dĩ đều chỉ là một cái chê cười, thậm chí ngay khi bị lấy thận, cô cũng hoàn toàn không biết gì cả. Người ta vì sao có thể hư thành như vậy, một người như thế nào có thể hư đến nước này?
"Âm Âm, Âm Âm......"
"Mình ở đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro