chương 142' Thương nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Mị không bao giờ nghĩ, cũng không dám để mình dàng tin tưởng ai,  khiến mình lại lần nữa đi vào hoàn cảnh nguy hiểm, vạn nhất một ngày nào đó tỉnh lại, phát hiện quả thận còn lại cũng không còn, cô đã không dám tưởng tượng...
Hướng Thiến đã từng làm như vậy với cô,  khiến cô dùng thời gian rất lâu để chữa lành, nên nay cô cũng không dám mạo hiểm như vậy, cô thật sự sẽ chết.

"Bảo bảo."

Nghe thấy trong miệng bà xã tiểu nói tách ra,  Cố Lệnh Thâm  lần đầu tiên phát hiện chính mình không thể nề hà như vậy,  hắn có thể thích bình ổn thư thái xử lý tất cả mọi khó khăn trong viền kinh doanh, nhưng khu Thi Mị nói muốn tách ra, hắn lại  có hoảng hốt xưa nay chưa từng có. Khi Thi Mị nói tách ra,  cảm xúc cũng không có nặng nề như vậy,  ngược lại có vẻ thực nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại một chút đều không giống đang nói giỡn, ngược lại là đã qua cân nhắc, mới nói ra quyết định như vậy.
Thi Mị tính khí quật cường, một khi quyết định cái gì thì chín con trâu cũng kéo không lại.
Ánh mắt Cố Lệnh Thâm dừng ở gương mặt trắng nõn, nhìn ra biểu tình kiên quyết, trong lòng hắn gian nan mà thở dài một hơi, đường cong cạnh hàm banh thật sự khẩn, lần đầu tiên cảm thấy một việc khiến hắn thấy khó khăn đến vậy.

Mang thai đã bốn tháng lại nói muốn hắn chia tay, loại  cảm giác sứt đầu mẻ trán này là việc Cố Lệnh Thâm rất lâu chưa trải nghiệm qua, cố kỵ hắn còn có chút vô kế khả thi.

Cố Lệnh Thâm đời này chưa từng tính lậu cái gì, đặc biệt trong sự nghiệp, thủ đoạn hắn từ trước đến nay đủ tàn nhẫn đủ tuyệt tình, chưa bao giờ sẽ đối với ai niệm tình.
Trước khi quen biết Thi Mị. Hắn gián tiếp mà mặc kệ qua việc Hướng Thiến lợi dụng thận Thi Mị, khiên cho cô hình thành thương tổn lớn lao, lúc ấy hắn quả thực lạnh nhạt vô tình, thẳng đến một ngày định mệnh đụng trúng cô gái nhỏ mặc váy áo màu lam nhạt. Báo ứng tới nhanh như vậy, nữ nhân này khiến hắn biết được thế nào là nhân quả.

Thi Mị quên không được việc quả thận làm mình thống khổ, cho nên cô cũng không nghĩ muốn Cố Lệnh Thâm.

......

Nửa giờ sau, Thi Mị ngồi trên ghế sofa, trên người đã ăn mặc chỉnh tề, thời điểm bàn tay đặt ở đầu gối, mười ngón tay mảnh khảnh nắm lại. một bộ dáng  muốn cùng hắn đàm phán.
Cố Lệnh Thâm ngồi gần trong gang tấc, tầm mắt Thi Mị hơi rũ liền sẽ nhìn thấy  thắt lưng nam nhân, còn có quần tây phẳng phiu phủ lên chân thon dài,  khoảng cách gần như vầy mang cho cô một loại cảm giác áp bạch khó lòng giải thích.

"Thật sự muốn cùng chia tay anh?"

"Ừ"

Thi Mị nhẹ nhàng lên tiếng, cúi đầu, thanh âm ở trong phòng có vẻ an tĩnh lại rõ ràng:
"Lời nên nói cũng đã nói xong, em cảm thấy hiện tại chia tay là tốt nhất."

"Chú đã sớm biết thận không phải do Hướng Thiến hiến , lại không có vạch trần, nếu không phải hôm nay em đi gặp cô ta, khả năng cả đời này cũng không biết. Dựa vào điểm này, em đã không có biện pháp ở chung với chú."

"Ít nhất hiện tại nên là như vậy ." Thi Mị bổ sung nói.

Ánh mắt Cố Lệnh Thâm thâm thúy đảo qua, một lần nữa khai làn điệu:
" Anh lúc ấy xác thật có biết sơ về âm mưu của  Hướng Thiến, nhưng anh căn bản không biết quả thận kia là của em, nếu anh lúc ấy liền thích em, còn mặc kệ Hướng Thiến lợi dụng quả thận gây sóng gió, đó mới là thật sự xấu xa,  nếu là như vậy dù em có giẫm đạp anh, anh tuyệt đối sẽ không có nửa câu oán hận."

"Chỉ là Tiểu Mị, chúng ta lúc ấy còn là người xa lạ mà thôi. Anh biết chuyện này anh xử lý chưa thỏa mãn, nhưng em phán anh tội tử hình còn muốn chia tay anh, anh thật không cam lòng."

"Em nói ta không phải thiệt tình muốn cưới em, cầu hôn cũng chỉ là dùng cái nhẫn kim cương."
Nam nhân khó khăn tiết ra một hơi.
"Có mấy lời quả thật tới tuổi của anh có chút khó nói nên lời, đồng thời có vài việc không thể làm tới. Có thể em sẽ không thấu được, nhưng không sao, anh sẽ cho em thấy anh cưới em đều là thật tâm anh muốn."

Trong ấn tượng của Thi Mị, đây là lần đầu tiên  Cố Lệnh Thâm giải thích với mình, hơn nữa còn giải thích nhiều như vậy, hắn buông xuống tác phong cao lãnh của đại tổng tài, đối diện cô đã có vãi phần nhúng nhường ...

Chỉ là, Thi Mị đã quật đến tư tưởng cực đoan. Cô  lúc này căn bản nghe không lọt lời Cố Lệnh Thâm nói, tuy rằng lý trí cô biết lời hắn nói có đạo lý, nhưng hiện tại một lòng nghĩ nên rời khỏi hắn. Cho nên, Thi Mị dứt khoát thay đổi một lý do thoái thác.

"Trước kia khi không có tiền,  cảm thấy gả cho người có tiền là thích hợp, tuy rằng chúng ta thân phận cùng địa vị đều kém xa, nhưng chú vẫn là muốn cưới em, đối tốt với em. Tuy rằng rất nhiều thời điểm có chút đoán không ra tâm tư của chú, nhưng em cảm thấy đời này như vậy cũng cảm thấy quá mỹ mãn."
Thi Mị dừng một chút, tiếp lời.
"Nhưng hiện tại em mới phát hiện, cuộc sống bản thân em hiện tại rất đơn giản."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro