chương 143: Đấu tranh tư tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại khái là do trước kia trải qua quá nhiều, mới có khát vọng lớn trong cuộc sống sinh hoạt."
Thi Mị thấp thấp nói.
"Mà chú thì không giống như vậy, chú từ sớm đã lăn lộn thương trường tranh đấu, va chạm nhiều người cùng hoàn cảnh, mỗi đi một bước đều yêu cầu tính toán, vật tẫn kì dụng, cân nhắc lợi hại, chú quá phức tạp, cho dù chú có cho em nhiều tiền tài và quan ái nhưng đối với em mà nói, yêu cầu hiện tại chỉ là một người chồng bình thường, không phải là..."

"Mà không phải, người bất chấp thủ đoạn...."

Cố Lệnh Thâm mở miệng bổ sung lời Thi Mị đang nói dở, từ từ nói chi, Thi Mị không có nói tiếp, nhưng hiển nhiên cam chịu lý thoái thác hắn.

"em thực sợ hãi, em không có cảm giác an toàn. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, mới cảm thấy kỳ thật là chúng ta không thích hợp, vẫn là.....chia tay đi." ba chữ cuối cùng nghe thật khinh phiêu. Khi cô nói ra lời này, phòng một lần nửa trở nên an tĩnh. Nói đến nói lui, cô đều là một lòng muốn rời đi, chính là không muốn cùng hắn bên nhau.

"Anh cảm thấy, chúng ta cần phải bàn lại chuyện này."
Cố Lệnh Thâm cau mày lần thứ hai lên tiếng, liếm liếm môi mỏng
" Em muốn rời đi, là bởi vì anh chưa bao giờ có đem chân từ nói với em. Em thương tâm, thất vọng rồi em không có cảm giác an toàn, anh đều có thể lý giải. Nhưng kết hôn là anh thật lòng thật ý, anh tin chắc em cũng hiểu rõ. Huống chi em hiện còn có thai, nay em muốn mang con đi, em muốn bản thân sống như thế nào?"

" Em có nơi ở có tiền tiết kiệm, bảo bảo đi theo em cũng sẽ không chịu quá nhiều khổ." Thi Mị đã sớm âm thầm tính toán.
"Tuy rằng khả năng không thoải mái khi có chú, nhưng vẫn là cơ bản bảo đảm."

Tiền đề là, Cố Lệnh Thâm thật sự sẽ bỏ qua sao. Quả nhiên, hắn lại không nói.
Thi Mị rốt cuộc chịu không nổi không khí nơi này, tính đứng dậy rời đi lại bị nam nhân từ phía sau một phen chặt chẽ ôm lấy,Cố Lệnh Thâm nhắm lại đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng chống lên tóc dài,  môi mỏng  hình như mang theo than thở, mang theo tiếng thở dài .

"Em nói mấy vấn đề này, anh đã từng nghĩ qua một lần. Em oán anh đối với em giấu diếm, anh cảm thấy có một số việc không cần nhiều lời, điểm này thật là anh suy xét không chu toàn. Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ cùng em thương lượng, sẽ không gạt em, sẽ chú ý tâm tư của em, làm em sợ...không có cảm giác an toàn."

Thi Mị không nghĩ tới hắn sẽ nói ra mấy lời này, cảm xúc trong lòng có chút gợn sóng không thể nói tới, muốn người như hắn mổ tim đào phổi nói ra mấy lời đó là không dễ dàng.

Chỉ là......
Thấy Thi Mị không nói lời nào, Cố Lệnh Thâm ngữ khí ôn hòa chút:
"Tiểu Mị, anh biết em cảm thấy anh không từ thủ đoạn, làm em cảm thấy sợ hãi, không có cảm giác an toàn, em hiện tại còn chưa bình tĩnh lại, trước không cần vội vã nói chia tay, anh cho em thời gian suy nghĩ. Anh sẽ không ép em, anh đã hơn 30 tuổi, em nhẫn tâm để anh sống tới tuổi này, còn phải theo đuổi lại vợ mình sao?"

Lão cố anh sẽ không đau lòng em, hiện tại liền bắt đầu theo đuổi bà xã...

"Em suy nghĩ một chút, chúng ta kết hôn cũng chỉ vài tháng, anh đối với em thế nào, em thật sự  không cảm thấy sao? Chẳng sợ ta ở trên thương trường lại như thế nào là không từ thủ đoạn, cũng sẽ không dùng hướng vào em cùng con."

Cố Lệnh Thâm ôm Thi Mị trong lòng ngực, trong lời nói hình như có thở dài, nhưng càng có rất nhiều trầm thấp.

"Có phải vậy không?"

"Chú Cố, em hỏi chú, chú có ý niệm chiếm dụng thân thể em, cho dù là một chút."
Khi Thi Mị quay lại, đôi mắt trắng đen phân minh nhìn đôi mắt Cố Lệnh Thâm, "chú  lựa chọn cùng em kết hôn, có nghĩ tới hay không, về sau thân thể Âm Âm có gì đó bất lợi, cần máu thậm chí là một phần cơ thể... Nếu chú dối lòng, sẽ nuốt vào một ngàn kim châm."

"Anh không có."
Ánh mắt Cố Lệnh Thâm dừng ở  trên mặt Thi Mị, hầu kết trên dưới lăn lộn, chỉ là cô lại không tin hắn, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Chú Cố, chú tin tưởng vào lời của chính mình không? Chỉ sợ ngay cả bản thân chú còn không tin "
Thi Mị gầy như vậy, nhỏ bé như vậy, tựa như cỏ lau mờ ảo, làm hắn đau lòng.
Lời nói này càng như xẻo vào tâm can hắn.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro