chương 144: Xuống nước...!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bảo."

Lòng dạ Cố Lệnh Thâm sâu như vậy sâu không lường được, làm Thi Mị sợ hãi. Tuy rằng đã sớm biết hắn là người nguy hiểm người, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chân chính tiếp xúc đến hắn, cô mới hiểu được chính mình trước kia có bao nhiêu thiên chân.

Cố Lệnh Thâm nhìn đã quật thiếu nữ vào ngõ cụt, trong lòng biết một chốc một lát cũng bức không tới cô, trấn an nhẹ vỗ về lưng nhỏ, lần thứ hai khai khang:
"Mấy ngày nay em ở nơi này cũng được,anh sẽ không ép em về Lệ Viên, có mẹ con Lâm Mẫn Trạch ở cùng em anh cũng yên tâm."

Thi Mị không trả lời, chỉ là cúi đầu nhìn giày tiêm của mình, trong lòng lại toan lại ngọt. Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị xuống phát đỉnh, vẫn là nhịn không được trong lòng động tình, ở trên đỉnh đầu rơi xuống một hôn, Thi Mị nguyên bản muốn trốn tránh, nhưng lại bị nam nhân nắm chặt trong lòng ngực, tinh mịn hôn lại lần nữa dừng ở trên sườn yếp, cánh tay vòng qua eo bụng, để Thi Mị có thể càng thoải mái dựa vào trên người mình, ý loạn tình mê mà hôn bà xã trong lòng ngực.
Chỉ cần một khi chạm vào da thịt Thi Mị, hắn thật giống như muốn mê loạn, cùng cái kia khắc chế bình tĩnh bản thân không giống nhau, hắn đối với cô tỏ ra ưa thích, dần dần nảy sinh một loại cảm giác si mê.
Trạng thái như vậy không biết bắt đầu từ khi nào, liền có manh mối, sau đó hỏa thế càng lúc càng lớn, căn bản không thể khống chế, đặc biệt khi Thi Mị cô nói muốn chia tay, hắn càng khống chế không được.

Hắn sẽ không cùng cô chia tay, hắn biết  trong lòng cô thích hắn, đối với hắn có tình cảm không bình thường, có lẽ đây là nguyên nhân hắn không sợ hãi.

"Em muốn gặp ông nội hay về nhà cũ, tùy lúc đều có thể điện thoại cho anh. Anh cũng nghĩ tới, tuy rằng ông nội không thích chúng ta kết hôn, nhưng hiện tại đã thành sự thật, em danh chính đã là cháu dâu Cố gia, nên phần được  lấy vẫn nên lấy, phần của anh cũng sẽ cho em. Em hiện đang mang thai bảo bảo, trên người giữ nhiều tiền riêng cũng tốt, ít nhất làm em càng an tâm một chút, nhiều hơn cảm giác an toàn."

Không thể phủ nhận chính là, tiền tài vĩnh viễn là nơi phát ra cảm giác an toàn lớn nhất. Thi Mị không nghĩ tới, Cố Lệnh Thâm sẽ đưa ra một vụ này, cô lúc ấy hoàn toàn là ôm tâm thái giận dỗi mới nói muốn Cố lão gia chia tài sản, cô kì thật căn bản không nghĩ muốn tài sản gì.

"Em không cần tiền của các người"

Thi Mị mặc cho hắn hôn mình, cảm giác hắn tựa như so với bình thường có chút biến hóa rất nhỏ, thời điểm hắn hôn cô thiếu vài phần vững vàng, nhưng thật ra có vẻ có vài phần dồn dập, này nhìn không giống Cố tổng vốn tính cách trầm ổn.
Loại cảm giác này, thực sự có vài phần kỳ lạ.
"Ưm..... A...... Chú Cố ......
Đêm tối trầm mặc như nước, lấp đầy  tình cảm mãnh liệt. Thi Mị mơ thấy chính mình nằm ở dưới thân Cố Lệnh Thâm,  lửa nóng hắn thật sâu mà chôn trong thân thể cô, người đàn ông đẩy cao tần suất cuồng dã luật động, làm Thi Mị liên tiếp phát ra yêu kiều rên rỉ, thân thể bị hắn căng thật sự căng chặt.

Hắn vẫn luôn rất rõ nơi mẫn cảm của Thi Mị, cho nên tập trung công kích mấy điểm mẫn cảm kia,  nữ nhân nhanh chóng cảm giác miệng đắng lưỡi khô, ở dưới thân hắn vừa khóc lại kêu, nhưng hắn lại bá đạo mà ôm chặt,  không có một chút buông tha.

"Thật nặng...... Chú Cố......"

Buổi tối này Thi Mị cũng chưa được ngủ ngon, nửa đêm thường xuyên tỉnh rất nhiều lần, cuối cùng một lần, còn mơ thấy cùng Cố Lệnh Thâm làm tình, lúc sau vẫn luôn đắm chìm trong đoạn lửa nóng, trong đầu không ngừng hiện lên chính là sóng lưng trần trụi của Cố Lệnh Thâm, cơ bắp ấm áp rắn chắc  đẩy đưa khi eo hữu lực, ngực  mướt mồ hôi.

Đương khi có thói quen với một người, một loại hoàn cảnh, rất khó đi thích ứng hoàn cảnh mới, Thi Mị muốn  quyết tâm chia tay tuy rằng kiên định, nhưng giờ phút này lại cảm nhận được thật lớn chênh lệch, mặc kệ là thân thể hay là tâm lý, cô đối với hắn có tính ỷ lại, bất tri bất giác đã sâu như vậy.
Khi Thi Mị tỉnh lại, trong lòng có chút mờ mịt. Ban đêm ủy khuất trong nháy mắt, cô thật sự rất muốn từ trên giường bò dậy, không quan tâm mà trở lại bên cạnh Cố Lệnh Thâm, nhưng lý trí vẫn là ngăn cản cô hành động.

Ngẫu nhiên hồi tưởng lại chuyện của mình và Cố Lệnh Thâm, từng màn đều trong đầu tái hiện, đã không biết là ai tính kế ai, là ai luân hãm ai.

Ngay từ đầu lòng mang ý xấu, tựa như đã dự báo kết cục, chỉ là Thi Mị không muốn tin, cũng không muốn thừa nhận.
Chỉ sợ lại yếu ớt, cũng không thể lại mặc kệ mình. Trước kia lẻ loi một mình còn không sợ gì, hiện tại có đứa trẻ,cô cần phải  bảo vệ nó.

"Tiểu Mị, uống ly sữa bò ngủ tiếp đi."

Lâm Mẫn Trạch hơn nửa đêm mang cho Thi Mị một ly sữa bò nóng, chân trời đã hơi hơi phiếm lượng, đẩy mở cửa sổ phòng khách, bên ngoài cơn lạnh kéo lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro