chương 145: Hoài niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái thời tiết này, sáng sớm đều rất nóng. Thi Mị uống sữa bò, đem cái ly thả lại trên bàn trà, lại không buồn ngủ.
"Vừa mới, mơ thấy hắn?"
Lâm Mẫn Trạch dường như không có việc gì ngồi bên cạnh Thi Mị, đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy. Cô người từng trải, chỉ là chồng trước là một tên tra nam, phụ bạc hai mẹ con khi con gái cô bệnh nặng, bỏ đi biệt tích. Chính là, đêm đầu tiên mơ thấy vãn là tên đàn ông xấu xa kia, xé rách dây thần kinh yếu ớt bất kham, khiến cô hãm sâu dứt không ra cảm giác bị bóng đè.

Gặp được người đàn ông kia, là tai nạn duy nhất cả đời cô, lần cuối cùng Lâm Mẫn Trạch  nhìn đến thấy hắn, hắn còn đang cùng người ta đánh nhau, vì tranh giành một phụ nữ, hai bên vung tay đánh nhau, khóe miệng rì máu, đôi mắt hung á xưa nay chưa từng có cùng nham hiểm hắc ám.

Lâm Mẫn Trạch cảm thấy cuộc sống mình tối tinh rối mù, cô vốn dĩ cũng là một nữ sinh ấm áp sạch sẽ, lại gặp phải tên lưu manh đầu đường...
Lúc trước yêu mù quáng nên không quan tâm, có tình uống nước no, còn sinh con gái cho hắn, thẳng đến khi bị té một vố đau mới bừng tỉnh đại ngộ, biết mình có bao nhiêu ngu ngốc.
"Ừm"
Thi Mị cũng không thề thốt phủ nhận, mà là gật gật đầu.
"Cho nên, ngủ không được."
"Cũng bình thường."
Lâm Mẫn Trạch đem tóc buộc thành đuôi ngựa, nguyên bản muốn rít điếu thuốc, nhưng nghĩ đến đến Thi Mị có mang, lại đem điếu thuốc thu về.
"Kỳ thật, trong lòng em vẫn còn rất thích hắn"
"Thích? Thích có ích lợi gì."
Thi Mị đôi mắt thực tĩnh, cũng thực tối
"em đã không còn là cô gái ngốc, trên thế giới này bất luận chuyện gì, không phải gần thích hai chữ như vậy đủ rồi."
Cuộc sẽ khắc nghiệt tàn khốc, đã giúp cô lĩnh ngộ quá nhiều.
"Chị biết."
Lâm Mẫn Trạch nói
"Nhưng  trong lòng en nên biết, đàn ông  phạm sai lầm cũng phân trình độ,  không thể tha thứ và có có thể. Từ trước tới nay, Cố Lệnh Thâm phạm phải sai lầm, cũng không phải tội ác tày trời. Nếu trong lòng em thích hắn, rồi lại kiên quyết phải rời khỏi, chờ đến khi tương lai em hối hận, hoài niệm muốn hắn đối tốt với em, e rằng không còn cơ hội "
"Cố Lệnh Thâm đối tốt với em, nói vậy em hẳn nên hiểu rõ ràng. Nếu hắn đối với em không có chút cảm tình, căn bản làm không được tỉ mỉ như vậy, em muốn nói hắn đang diễn kịch, có thể diễn tròn vai như vậy, vậy tâm cơ cũng thật sự đáng sợ."

"Nếu hắn thật sự yêu em, tương lai em thật sự không hối hận sao?"

Ở Lâm Mẫn Trạch nhìn ra, Cố Lệnh Thâm không có phạm sai lầm lớn. Không đến mức chia tay, hơn nửa đã kết hôn, sắp có con.
"Em..... Không biết."
Thi Mị trong lòng cũng không có chủ ý gì, thực mờ mịt, cô thích hắn, nhưng đại não ý thức căn bản không tin tưởng, lòng dạ Cố Lệnh Thâm sâu như vậy, một ngón tay là có thể đùa chết cô. Cô không dám bản thân mình và bảo bảo đi đánh cuộc, ván này cô e không dậy nổi.

Nếu bảo bảo đi theo bên cạnh cô, tương lai ít nhất có sự bảo đảm lớn lên bình an, áo cơm không lo, nhưng nếu cô tính toán đánh cuộc một lần, một khi thua cuộc thì bảo bảo sẽ lớn lên trong một môi trường đầy mưu toan tranh đoạt.
"Tiểu Mị, không bằng  em đi giải sầu đi."

Lâm Mẫn Trạch nhin Thi Mị mờ mịt vô thố, đề nghị nói:
"Loại chuyện này, chúng ta cũng không thể thay em quyết định, hiện tại trong lòng em quá rối loạn, không bằng đi ra ngoài đi vừa nghĩ, dạo chơi một chút, có lẽ thực nhanh liền suy nghĩ ra vấn đề."
"Cũng được"

Trong tay Thi Mị còn mấy trăm vạn, chẳng sợ  hỏi Cố Lệnh Thâm về tiền, cũng đủ cho  cô ăn nhậu chơi bời, cô tính ra ngoài giải sầu. Tuy rằng bọn họ hiện tại tạm thời tách ra, nhưng nơi này dù gì  rốt cũng là do mua, hắn tùy có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, dây dưa không rõ. Nếu đã nói tách ra, cũng không phải ngoài miệng nói.

Rạng sáng cùng ngày, Thi Mị định đặt một vé máy bay đi Paris, cô vẫn luôn muốn đi xem quảng trường sau giờ ngọ , bồ câu thánh khiết, ánh nắng ấm áp, ở trên máy tính nhìn thấy du khách Paris, Thi Mị đều cảm thấy trong lòng một mảnh bình tĩnh.
Giống như. Cái gì cũng không cần nghĩ. cũng không muốn nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro