chương 160: Phiên ngoại " Làm Loạn"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Bạch Nhã lời ít mà ý nhiều đáp lời, đem tăm bông cầm máu ném vào thùng rác.

"Phải vậy không?"
Phó Vhi Diễn nhìn tư thế cô bước đi, ngôn ngữ ái muội.
"Thoạt nhìn không giống, bác sĩ Chung và ông xã có thường xuyên ân ái không? Chuyện chăn gối vẫn hài hòa chứ?"

"Bệnh nhân này."

Chung Bạch Nhã tay chống trên bàn, nhìn hắn, biểu tình cao lãnh như cũ không thể xâm phạm.
" Phiền anh giữ tự trọng "

"Nếu không thì sao"

Phó Chi Diễn nhìn Chung Bạch Nhã lãnh túc như vậy, liếm liếm khóe miệng, không cảm thấy nữ nhân này cứng nhắc mà kém thú vị, ngược lại cảm thấy thực mẫncảm.
Nữ nhân cao cao tại thượng lãnh đạm như Chung Bạch Nhã, bị hắn đè ở dưới thân thao huyệt, lộ ra tiểu huyệt để cự căn hắn đi vào, khẳng định rất kích thích đi?
----000----
Phiên Ngoại " Làm Loạn"

Đại khái khi mang thai hơn tám tháng , Thi Mị thuận lợi sinh hạ một bé trai, tận mắt nhìn thấy đứa con do mình sinh ra, Cố Lệnh Thâm đi vào phòng sinh, nhìn vợ đang nằm trên giường.

Khó có thể tưởng tượng, nữ nhân thân thể nhỏ bé nằm ở trên giường như vậy mà đã làm mẹ người ta, trên mặt Thi Mị còn mang theo biểu tình của một đứa trẻ, thế mà nay đã sinh cho hắn một bảo bảo .

"Em sao rồi?"

Cố Lệnh Thâm ôm Thi Mị, cô đổ mồ hôi đầm đìa  nằm ở trong lòng ngực hắn nghỉ ngơi, trước kia cô luôn nghe người ta nói, phụ nữ thời điểm sinh sản có bao nhiêu khó khăn, hiện tại tự mình trải qua, mới thật sự trải nghiệm đầy đủ.

"Em không sao "

Bảo bảo được hộ sĩ ôm tới đặt lên ngực mình, Cố Lệnh Thâm tay đeo đồng hồ lúc này thật cẩn thận mà chỉnh tã lót cho con. Thi Mị thấy được một đứa trẻ như khỉ con được bọc trong khăn lông.

"Thật xấu."

"Ai lại đi nói con mình như vậy?"
Giọng Cố Lệnh Thâm ôn nhu, ôm bảo bảo cho Thi Mị nhìn một chút, lại đỡ lấy lưng vợ đem hai mẹ con cùng ôm vào lòng.
Nhìn thấy đứa con của mình và Cố Lệnh Thâm ra đời, Thi Mị rốt cuộc cảm thấy nhân sinh thật viên mãn, duỗi tay nựng nựng com trai.

"Ông xã, cảm ơn ngươi."

"Là anh nên cảm ơn em."
Cố Lệnh Thâm ôm con,  rũ mắt nhìn cô vợ nhỏ, trên mặt đều là nhu tình của người mới được làm cha.
"Khó khăn mới sinh hạ được bảo bảo, vè sau chúng ta chỉ cần một mình bảo bảo là đủ"
" Không hẳn vậy."

Thi Mị đem gương mặt mướt mồ hôi dán trên cánh tay Cố Lệnh Thâm,  nhìn thấy bảo bảo đang ngủ say trong lòng hắn, làm nũng nói:
" Nếu như sau này em muốn có thêm một  đứa con gái, vẫn có thể sinh, dù sao thân thể em hiện tại khá tốt, anh cũng không phải kiếm không nổi tiền sữa tã cho con"
"Phải, là anh sẽ cố gắng kiếm tiền tã sữa"

Có đôi khi cũng có thể hiểu rõ huyết mạch liền tâm, cái gì đó rất kỳ diệu của tạo hóa. Bảo bảo chính là cốt nhục của hắn và Thi Mị, tương lai sẽ trưởng thành trong sự yêu thương... .

Nửa năm sau....
Thân thể Thi Mị sớm đã phục hồi như trước từ dáng người đến dung mạo càng xinh đẹp mặn mà.
"Em tuổi trẻ, đương nhiên khôi phục nhanh, không giống chị năm đó sinh con, khó khăn lúc ấy thật sự không biết nói thế nào"

Lâm Mẫn Trạch ôm đứa bé đang nghịch ngợm phun bong bóng, liếm mút núm vú cao su.
"Cũng coi như là may mắn."

Thi Mị ôm bảo bảo đi thay tã, Cố Lệnh Thâm đã về, hắn diện áo sơ mi đơn giản cùng quần tây, ở cửa đổi giày, mắt nhìn về phía cô vợ nhỏ, đều là tràn ngập ôn nhu.
"Anh về rồi"
Cố Lệnh Thâm ôm bảo bảo trong lòng Thi Mị, một bàn tay nâng đầu nhỏ. Bảo bảo bị ba ôm, tay chân ở trong lòng ngực rắn chắc to lớn mà quơ loạn, rõ ràng cảm xúc tăng vọt.
Cái miệng nhỏ vẫn còn phun bong bóng, tựa như đang nghênh đón ba ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro