Chương 3: Nam nhân của cô cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Mị nhìn Cố Cửu Âm dựa vào trong lồng ngực Cố Lệnh Thâm, tay đặt trên đùi giống như đang che lấp cái gì, cũng theo bọn họ xuống xe, khách sạn Cố Lệnh Thâm đặt ở Thái Lan chẳng khác gì biệt thự, thật xinh đẹp, xa xa có thể nhìn thấy một bể bơi rất lớn, so với  bọn lữ quán dừng chân của bọn họ trước đó hoàn toàn không thể so sánh.
Trên thế giới này, chênh lệch giữa người có tiền và không có tiền luôn nhắc nhở người nghèo, vô hình chung giữa người và người thành lập quan niệm cấp bậc. Thi Mị nhìn Cố Cửu Âm tử nhỏ được sinh trưởng tỏng phú quý, xét lại mình đúng là đối lập, trái tim sinh ra vô hạn trào ý, giây lát lướt qua.
"Thi tiểu thư, tiểu thư ngủ rồi, cô có muốn đi nghỉ ngơi không?"
"Vâng."
Thi Mị nhìn bộ dáng quản gia cung kính, gật gật đầu, ngữ khí nói chuyện thực phù hợp với cô bé 19 tuổi, thuận theo:
"Chờ Âm Âm tỉnh, nói cậu ấy nhắn tôi một tiếng"
"Được"
Quản gia nhìn ra cô bé này đúng là thức thời hiểu chuyện, yên tâm, vội đi làm công việc của mình.  Thi Mị cũng không để ý thái độ người khác, tùy ý đi đi bên ngoài, đuôi tóc dài thiếu nữ  mang theo điểm cuốn hút,  nghiêng nghiêng mà rơi rụng trên đầu vai thon gầy, bày ra  vô hạn nét thiên chân cùng thanh thuần, chỉ cần  trang điểm đơn giảncũng khiến người  ta chú ý.
Cố Lệnh Thâm sau khi đem cháu gái  ôm lên lầu ngủ, từ trong phòng đi đến hành lang, trên lan can lạc một cái lá cây, nam nhân cao lớn đĩnh bạt đứng ở trên hành lang, thời điểm lấy ra một điếu thuốc cùng bật lửa, tầm mắt chú ý tới thiếu nữ dưới lầu. Thi Mị diện váy dài che phủ đôi chân thon dài, da trắng cơ hồ muốn phát sáng, bên trong tựa hồ lộ ra xuân ý vô hạn.
Cố Lệnh Thâm bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt, một tay cầm điếu thuốc, một tay chắn gió, một tiếng " răng rắc", !ngọn lửa u lam ở lòng bàn tay sáng lên.
Thi Mị còn ngồi ở bên ngoài biệt thự khách sạn, cô đơn ngồi trên ghế đá duỗi tay chải vuốt lại mái tóc dài, tầm nhìn bỗng nhiên chú ý tới một thân ảnh mộc mạc.
Trong một khắc thất thần kia, di động Thi Mị rơi xuống đất, cô mới vừa ngồi xổm xuống  tính nhặt lên, giày da nam tính màu nâu đập vào mi mắt, quần tây đen chân thẳng tắp lại phẳng phiu, Thi Mị sửng sốt.
"Sao còn không vào nghỉ ngơi?
Cố Lệnh Thâm nhặt lên di động cho cô, ánh mắt cùng ngữ khí đều thể hiện là bậc trưởng bối,  từ tính lại dễ nghe, đàn ông ở tuổi này luôn độc đáo hồn hậu cùng thành thục.
"Bên trong quá buồn, cho nên ra đây hít thở chút không khí."
Ngón tay Thi Mị trắng nõn vô ý thức cuộn tròn lên, trái tim đột nhiên nhảy loạn, tuy rằng trong đầu trình diễn qua vô số lần tình huống cô cùng hắn lần đầu tiên tiếp xúc, mà khi giờ khắc này thật sự tới Thi Mị khó tránh khỏi có trong lúc nhất thời lúng liếng.
Chẳng qua sau nửa khắc, cô liền khôi phục nên có thong dong cùng trấn định. Phản ứng như vậy căn bản không giống một cô gái tuổi mới tròn  19.
"Tôi bảo tài xế đưa cô về "
"Không cần, đã có người lại đón tôi."
Thi Mị sau khi nói xong xoay người rời đi, lưng thanh lệ thẳng thắn, khung xương mảnh khảnh, trong nét ngây ngô lại mang theo một cổ phong tình mê người
"Tam thiếu."

Cố Lệnh Thâm đã bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt, ánh mắt dò hỏi mà nhìn về phía quản gia vừa mới xuống:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đại thiếu gia vừa mới gọi điện thoại,  nhưng Cửu Âm tiểu thư ngủ rồi."
"Tôi biết rồi, lát nửa tôi sẽ  điện thoại lại cho anh ấy."
Giọng nam nhân thanh âm trầm ổn, nhưng rất êm tai. Khi Thi Mị đi đến đường cái, trong đầu còn ở hồi tưởng một màn cùng Cố Lệnh Thâm giao phong vừa rồi, ngũ quan nam nhân thành thục, đôi mắt thâm thúy.
Này vẫn là lần đầu tiên  Thi Mị nhìn thấy Cố Lệnh Thâm trong truyền thuyết, cùng những lão tổng tài béo bụng đúng là không thể so sánh. Sở hữu diện mạo cùng năng động khó có được, khó trách Hướng Thiến liều mạng cũng muốn gả cho Cố Lệnh Thâm như thế. Đáy mắt Thi Mị hiện lên tia trào phúng, trên mặt nhịn không được cười khẽ đồng thời đáy lòng lại xuất hiện một cổ ác ý.
Hướng Thiến, ngủ với ười nam nhân của cô nhất định sẽ rất có tư vị đi, bằng kinh nghiệm trước đây của mình mà nói thì dương vật hắn chắc chắn vừa lớn lại trọng dục thành thục, kỹ năng trên giường nhất định cũng sẽ không tồi, có thể dễ dàng làm nữ nhân cảm thấy sung sướng. Cô thấy tôi nói có đúng không? Cô cô yêu quý của tôi.
Tưởng tượng đến nữ nhân ốm yếu kia, vĩnh viễn vô tội kiều khiếp - Hướng Thiến, toàn thế giới đều phảng phất đều thua thiệt cô, trái tim Thi Mị  tựa như bị móng vuốt mèo hoang  cào qua, bén nhọn đến ác độc.
Hướng Thiến, tôi rốt cuộc đã trở lại.
Lúc này đây, thứ tôi muốn chính là người đàn ông của cô.
Người đàn ông này không thế nào nói chuyện, nhưng trên người hắn luôn có loại này uy nghiêm rõ ràng.
Nam nhân thành đạt trước mặt, cô chỉ là thiếu nữ ngây ngô lại quá dễ dàng bị người khác nhìn thấu, trên đời này, phỏng chừng cũng không có người dám ở trước mặt Cố Lệnh Thâm dùng mánh lới đầu. Cố Lệnh Thâm đã đứng lên, tùy ý gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngón tay kẹp kia điếu thuốc đem di động trả cho Thi Mị.
"Cảm ơn Cố tiên sinh"
Thi Mị nhận di động, nhấp môi cười cười, nhưng bộ dáng thật ra thực theo khuôn phép cũ.
"Cố tiên sinh, chờ khi Âm Âm thức dậy phiền toái ngài nói cho cô ấy một tiếng. Xin phép về trước."
Cố Lệnh Thâm không dấu vết mà thu hồi tay, tiềm thức dường đó có chút  suy tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro