Chương 84: Gặp người không hẹn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Trăn lén lút dùng tay chặn miệng một chút.

 "Bất quá, khi em  vừa mới chen đi đến phía trước, một người trộm lưu......"

Thi Mị nghe hắn nói như vậy, mí mắt đột nhiên không an ổn nhảy vài cái, quả nhiên,thời điểm cô lần nửa ngẩn mắt liền bắt gặp Cố Lệnh Thâm, cổ áo hắn hơi hướng lên, quần tây màu đen cùng giày da, nhất quán trầm ổn. 

"Cố tổng?"

Lâm Mẫn Trạch nhìn nam nhân đi tới, kịp thời chặt đứt điếu thuốc lá trên tay, Cố Trăn nghe được hai chữ " Cố tổng", lưng cứng đờ, không khí theo sau giống như bóng cao su bị thủng.

"Ba."

Cố Trăn thành thành thật thật từ trên chỗ ngồi đứng lên, đứng ở trước mặt Cố Lệnh Thâm, nam nhân nghiêm khắc trừng mắt nhìn con trai cúi đầu thấp não, ánh mắt hắn dừng một chút, dừng ở trên người Thi Mị, Thi Mị phản ứng thực tầm thường, không thân mật, nhưng cũng không xa cách.

"Cố tổng."

Thi Mị trung quy theo quy cũ là gọi, ngữ khí bình thường, Cố Lệnh Thâm nhìn nữ nhân ngồi ở bàn ăn, chân hắn bước dài khi đối diện cô thì ngồi xuống, thư thái tự nhiên chủ động như thể hắn mới là người chủ trì, bản thân Lâm Mẫn Trạch suýt nửa bị đảo chủ thành khách. 

"Cảm phiền cho tôi một đôi đũa" 

Những lời này của hắn là hướng Thi Mị nói, hơn nửa nói cũng thực tùy ý tự nhiên. Thi Mị nhìn bộ dáng Cố Lệnh Thâm điềm đạm giống như đang nói chuyện với bà xã ở nhà, tai cô có chút ù đi, vành tai phiếm hồng, nhưng không nói tiếng nào, cầm đũa đưa cho hắn.  Người này thật đúng là chính là......

Lâm Mẫn Trạch lấy mắt xem xét liếc mắt nhìn Thi Mị một cái, nhìn lại Cố Lệnh Thâm khí tràng ổn trọng, luôn cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ có loại cảm giác khó có thể miêu tả.

"Ba của con, ba đúng là không khách khí gì cả? " 

Cố Trăn sau khi nhìn ba mình trực tiếp ngồi xuống liền trợn mắt há hốc mồm, về sau nhịn không được mắt trợn trắng, ba đây là còn không có ý theo đuổi chị gái nhỏ chứ, hay là ba còn muốn làm gì đây?

"Câm miệng."

Cố Trăn cuối cùng câm miệng, Lâm Mẫn Trạch cùng Thi Mị căn bản không có ý cho cha con bọn họ cùng nhau ăn cơm, nhưng khi Cố Lệnh Thâm ăn đương nhiên dừng ở trong mắt Lâm Mẫn Trạch, cư nhiên có loại bộ dáng mặt dày mày dạn.

" Tấm tắc." Cố Trăn hoàn toàn không cảm giác được Thi Mị cùng ba mình đang gợn sóng nổi gió, thỉnh thoảng cùng Thi Mị nói vài câu, hảo cảm thiện chí thực rõ ràng. 

"Chị đêm nay có thời gian không? Không bằng buổi tối hẹn ăn tối đi."

"Đêm nay chỉ sợ không có thời gian, muốn giúp Lâm tỷ chăm sóc con, Lâm tỷ đêm nay phải ra ngoài làm việc" - Thi Mị rũ mắt gắp một miếng thịt ăn.

" Nhưng ngày mai, ngày mai có thể sẽ có thời gian" 

"Vậy được rồi, ngày mai em đến tìm chị" 

Vốn dĩ thiếu niên còn nhăn mặt, nghe câu nói đó mắt liền sáng lên như sao trời, chó con như vậy, thực dễ làm người ta mềm lòng.  Lâm Mẫn Trạch bị khói thuốc làm  sặc vài cái, sắc mặt cổ quái nhìn lướt qua Thi Mị, cô thật đúng là cái gì đều dám nói, tuy rằng lấy cô đối với Thi Mị có thể nói là hiểu biết rõ, ngày mai nhiều lắm cũng sẽ tùy tiện tìm cái lấy cớ cho có lệ với Cố Trăn, hắn rốt cuộc vẫn là cái đứa trẻ, huống chi Thi Mị vốn có ý trên người Cố Lệnh Thâm. 

"Đi lấy đồ uống cho ba"

Cố Lệnh Thâm phảng phất không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhìn Cố Trăn liếc mắt một cái, Cố Trăn xụ mặt đáp một câu, đứng dậy đi đến trước tủ lạnh, tham đầu tham não. Cố Trăn vừa đi, không khí bên này tựa hồ có vẻ có chút không giống bình thường, Thi Mị còn chấp niệm hắn không phản hồi WeChat, gương mặt thấp liễm như cũ điềm đạm.

"Em ngày mai có thời gian sao?"

Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị cúi đầu không nói gì, đột nhiên hỏi một câu, hai  chân dài ở phía dưới bàn giao điệp bên nhau, tùy tiện lại rất cường thế mà đụng tới chân thiếu nữ, ngón tay Thi Mị nhéo chiếc đũa cuộn cuộn lại cái, trên người  dường như bị điện giật, Cố Lệnh Thâm còn nhất phái không hiểu rõ tư thái.

"ừm, hẳn là có."

Thi Mị hàm hồ trả lời Cố Lệnh Thâm một câu, vùi đầu ăn cơm, tựa như cũng không quá để tâm đến hắn, nam nhân theo bản năng lấy ra thuốc lá cùng bật lửa, mặt mày trong sáng.

"Tính tình náo cái gì?" 

Lâm Mẫn Trạch nghe được giọng nam nhân trầm thấp gợi cảm, mang theo hương vị ái muội nói không nên lời, lại lần nữa bị sặc, vội vàng đứng lên.

"Cố tổng, tôi đi ra ngoài mua ít đồ, mọi người ở lại nói chuyện" 

Lâm Mẫn Trạch vỗ nhẹ bả vaiThi Mị, đứng dậy vội vàng hướng cửa đi đến.

"Được."

Thi Mị mặt đỏ tai hồng cúi đầu, bị nam nhân nhìn chăm chăm làm cả người không được tự nhiên, uống ngụm nước che dấu sự rung động bất thường của mình, đôi mắt quét đến thân ảnh Cố Trăn, lại bị ngón tay Cố Lệnh Thâm bóp chặt cằm, cùng tầm mắt chuẩn xác đối diện. 

"Đang nhìn cái gì?"

Cố Trăn có cái gì đẹp.

Thanh âm Cố Lệnh Thâm phảng phất liền ở bên tai, trầm thấp lại gợi cảm, môi mỏng khẽ nhếch  tản ra hormone nam tính nồng đậm đến  mức khiến thân thể Thi Mị mềm mại, nhịn không được nhớ tới hình ảnh sắc tình tối hôm qua ở dưới thân hắn... Nam căn cứng rắn bá đạo đem tiểu huyệt cô căng ra cực hạn, tận tình ra vào một cách tùy ý, đùa bỡn đóa hoa mẫn cảm của thiếu nữ. Cả một đêm Thi Mị bị khoái cảm dày vò, vùi lấp đến rơi nước mắt cầu xin hắn nhưng nam nhân làm như không nghe thấy, thuần thục quen thuộc ở lối đi mẫn cảm xuyên qua, vuốt ve mông tròn mềm mại sớm bị éo vểnh cao. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro