chương 83: Gặp người không hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đi,Lục Quán Hào quay đầu lại nhìn Cố Lệnh Thâm liếc mắt một cái, cuối cùng ý vị thâm trường mà nói một câu.

"Tôi xem bộ dáng cô gái kia, ngày thường cũng an an tĩnh tĩnh ở trên giường có phải rất tao lãng hay không ?"
Sợ bị đánh Lục Quán Hào vừa nói xong những lời này nhanh chóng chạy ra văn phòng.

Cố Lệnh Thâm ngồi ở văn phòng, liếm liếm môi, cổ trùy tâm đến xương dục ở trong lòng quấy phá, ngẫu nhiên lại lấy ra thẻ nhân viên của Thi Mị làm rơi lúc trước, thiếu nữ ngũ quan nhu mị, cười rộ lên thực đơn thuần.

Mặc kệ là dạng người gì, đều sẽ có dục vọng,  chẳng sợ đã từng từng có một đoạn quá khứ bất kham, vẫn ngăn cản không được khát vọng nội tâm nào đó.
Đối với nữ nhân khát vọng là bản năng nguyên thủy của đàn ông, từ xưa anh hùng luôn khó qua ải mỹ nhân.
....
Thi Mị xem như chuyện gì cũng không phát sinh như cũ đi học, đi làm, mang theo cơm đến bệnh viện hỗ trợ chăm sóc con gái, hướng Cố Lệnh Thâm phát cái WeChat, nhắc nhở hắn nhớ ăn cơm đúng giờ, cũng mặc kệ hắn có về hay không.

"Chị. Chị"

Con gái Lâm Mẫn Trạch tên Mãn Nhi, thiên chân lãng mạn ngồi ở trên giường bệnh, từng ngụm ăn đồ ăn được đút, cô bé 5 tuổi nên nhiều chuyện cũng không hiểu.

"Tiểu Mị, chị đến rồi, em nghỉ ngơi đi"
Lâm Mẫn Trạch tiếp nhận thìa trên tay Thi Mị, tiếp tục đút con gái ăn cơm.

"Được"

Thi Mị lui ra phía sau ngồi ở mép giường, nhìn mẹ con hoà thuận vui vẻ, khóe môi cũng hơi hơi gợi lên.

"Tiểu Mị, chị thấy em hiện tại như vậy vẫn là quá mạo hiểm. Dựa theo ý nghĩ của chị, còn không bằng vét chút tiền từ hắn rồi xa chạy cao bay, so với bây giờ của em sẽ tốt hơn ."

Sắc mặt Lâm Mẫn Trạch có chút mệt mỏi, nhưng vẫn là cương nghị.

"Giống như em nói,  nếu hắn thật sự muốn cưới em phải giải quyết muôn vàn khó khăn, huống chi nếu hắn biết em tiếp cận hắn là vì trả thù Hướng Thiến, em cảm thấy hắn sẽ nghĩ như thế nào? Một người đàn ông làm sao thích em, cũng không có khả năng chịu đựng bị một nữ nhân xem như công cụ trả thù ."

Đàn Ông Bình Dân đã làm không được, huống chi Cố Lệnh Thâm là nam nhân có địa vị danh vọng, không có khả năng chịu đựng khi mình bị nữ nhân chơi đến xoay vòng tròn.

"Em biết."
Thi Mị cười, nhàn nhạt nói.
"Em không cho anh ấy biết đến nơi, hắn thật sự khá tốt, dù tính không phải bởi vì Hướng Thiến, em cũng rất có khả năng sẽ yêu anh ấy."

Thi Mị là nữ nhân như vậy, chống cự không được, chính là người đàn ông như Cố Lệnh Thâm - sự nghiệp thành công thục, giường phẩm cùng nhân phẩm đều tốt.

Lâm Mẫn Trạch nghe xong trong lòng nhịn không được thở dài, cũng không tiếp tục nói, bởi vì chung quy Thi Mị cùng các cô gái không giống nhau.
Nhưng có đôi khi, cũng khó tránh khỏi không thể thiếu thời điểm thiên chân.

Mãn Nhi sau khi ăn no liền ngủ, Thi Mị nhìn sắc mặt Lâm Mẫn Trạch không đúng, hỏi một câu:
"Lâm tỷ, có phải chị sinh bệnh không?"

"Không có việc gì, chỉ là hôm nay đi làm  gặp phải một tên biến thái."
Lâm Mẫn Trạch lấy ra một điếu thuốc lá cùng bậc lửa, hai người đi đến cửa chính bệnh viện , tính cùng nhau ăn một bữa cơm.

Khi đi đến tiệm cơm,  Thi Mị theo bản năng nhìn di động, như cũ không nhìn thấy tin tức Cố Lệnh Thâm phản hồi, đáy lòng hiện lên cảm giác mất mát, trong một khắc này kêi tới chân thật như vậy.

"Sao vậy?"

Thiếu nữ mĩ lệ lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Mà giờ khắc này, một thiếu niên tay ôm ván trượt đi vào tiệm cơm.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen, cằm nhỏ tinh xảo hơi hơi lộ ra, hắn trong miệng dường như còn nhai kẹo cao su, trang phục thể thao to rộng, trào lưu nhãn hiệu giày thể thao.

"Chị gái nhỏ, chúng ta lại gặp mặt."

Thi Mị nghe vậy vừa nhấc đầu, nhìn đến cư nhiên là Cố Trăn, trên mặt không tự giác hiện lên cười:
"Thì ra là em."

Cố Trăn đặt mông ngồi ở phía đối diện, ôm cánh tay:
"Có phải rất trùng hợp hay không? Em cũng thấy như vậy, quả nhiên là chúng ta có duyên phận."

Thi Mị chỉ cười không nói, chờ người phục vụ mang đồ ăn,  sau đó cầc đũa, hơi hướng Lâm Mẫn Trạch giới thiệu Cố Trăn, Lâm Mẫn Trạch nhìn mắt Cố Trăn, nhưng thật ra lần đầu tiên thấy đứa con trai của Cố tổng mà nhiều người đồn đoán, chính là trong lời đồn nói là thiếu niên phản nghịch...
Cố tổng bởi vì đứa con trai này, cũng không biết đã lên phản hồi bao nhiêu tin tức.

"Em đi một mình sao? "

Thi Mị đổ cho Cố Trăn chén nước, nhìn thiếu niên phi dương tùy ý,  hắn có một gương mặt so với  Cố Lệnh Thâm không quá giống nhau.
Cố Lệnh Thâm ngũ quan khắc sâu, đôi mắt đen thâm trầm rất thâm thúy, mà diện mạo thiếu niên trời sinh tuấn mỹ, nhìn giống như Idol giới trẻ hiện tại, hẳn là sở hữu diện mạo của mẹ?!

"Không, còn có  ba em nửa "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro