chương 86: Tiếp nhận...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không phải thời gian địa điểm không thích hợp, bọn họ rất có khả năng một phát không thể vãn hồi mà đương trường làm tình, đặc biệt hơi thở đàn ông ở  bên tai Thi Mị thở dốc, làm đến lỗ tai cô đều ở nóng lên.
Giữa bể tình dục mê mang trong đầu Thi Mị mơ mơ màng màng suy nghĩ một vấn đề, Cố Lệnh Thâm thật sự, sẽ vì cô mà thỏa hiệp sao? Luôn cảm thấy, cô hiện tại giống như đang nằm mơ.

"Ba!"

Giọng Cố Trăn trong trẻo ở phía sau vang lên, Thi Mị tựa như có tật giật mình vội vàng đẩy Cố Lệnh Thâm ra, an phận ngồi ở chỗ ngồi, hoảng loạn ăn đồ ăn.

Thi Mị nhìn cổ áo sơ mi của mình đều oai, thuận tay sửa sang lại, vừa mới rồi còn bị tay Cố Lệnh Thâm vói vào.

Thân thể Cố Lệnh Thâm khô nóng khó nhịn, duỗi tay tùy ý kéo kéo cổ áo, lại lấy một điếu thuốc lá ngậm ngoài miệng cắn cắn, mới hơi chút hòa hoãn  dục vọng.

"Hai người vừa rồi đã đi đâu?"
Khi Cố Trăn đi lấy đồ uống về nhìn thấy khóe mắt Thi Mị ẩm ướt hồng nhuận,  ba hắn tắc ngồi trên chỗ ngồi, tựa như đang xem phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Ba vừa rồi có phải khi dễ chị gái nhỏ không?"
Cố Trăn nhớ đến thời điểm lần đầu tiên gặp mặt ở đồn công an, ba hắn như hung thần ác sát khi dễ Thi Mị, làm hại ấn tượng của hắn trong mắt cô tiểu không tốt.

Nghe được hai từ "  khi dễ " này, cả người Thi Mị đều nóng bỏng, cô vừa mới xác thật bị Cố Lệnh Thâm khi dễ, tiểu huyệt bây giờ còn có ký ức vừa bị Cố Lệnh Thâm chà đạp  nóng rát, cổ ngượng ngùng trong thân thể càng khắc sâu.

"Cả ngày nói hươu nói vượn cái gì? Ngồi xuống."
Ánh mắt Cố Lệnh Thâm đảo qua, dừng ở  trên mặt Cố Trăn.
"Một hồi trở về cùng ba."

"Vâng."

Cố Trăn luôn luôn rất nghe lời ba hắn, tuy rằng hùng hổ, nhưng sẽ ở trong phạm vi của ba hắn chịu đựng nhất định, không dám dễ dàng lỗ mãng.
Thi Mị không biết mình lấy cái dạng tâm tình gì, ăn xong bữa cơm trưa này, chờ Lâm Mẫn Trạch hút xong thuốc lá, nhìn thấy ba người, cư nhiên còn cảm thấy có hương vị không khí gia đình một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.

Lúc gần đi, Thi Mị muốn đi trước tính tiền, lại nhìn thấy Cố Lệnh Thâm vừa mới rời đi chốc lát, hơn nữa là nhìn hướng cô, Lâm Mẫn Trạch cùng Cố Trăn đều đứng bên ngoài chờ, hiện tại chỉ có hai người  bọn họ, Thi Mị muốn làm bộ nhìn không thấy hắn cũng không thể, bởi vì hắn nhìn về phía mình.

"Chạy cái gì, tôi có thể ăn em sao?"

Cố Lệnh Thâm nhìn thấy Thi Mị hoạt động bước chân, tiếng nói từ tính, vừa vặn đổ người, Thi Mị đứng tại chỗ chân bất động, bị nam nhân bức tới góc tường, chân cô lập tức mềm.

Thi Mị trong lòng run sợ nhìn thoáng qua bốn phía, nhìn thấy không có gì người nhìn đến bọn họ, nhìn hắn bá đạo đè nặng mình, ngón tay nhéo áo sơ mi phẳng phiu của Cố Lệnh Thâm, tâm hoảng ý loạn thân thể nhẹ nhàng run run.
Có câu nói nói như thế nào, lịch sử luôn tương tự kinh người.

Lúc trước Thi Mị không ngừng mà hướng Cố Lệnh Thâm thổ lộ, chủ động dán lên, hiện giờ tựa như xoay ngược tình huống,bị nam nhân đè nặng liếm liếm môi mỏng:
"Vừa mới không phải nói tôi phụ trách bữa cơm này, em như vậy để người ta biết có phải sẽ nghĩ em muốn cùng tôi ở chỗ này phát sinh cái gì sao?"
" Chú Cố, không cần......"

"Không cần......

Thi Mị bị hắn chọc thủng tiểu tâm cơ, tiểu huyệt vừa chặt lại ướt nóng có một cổ ái dịch hổ thẹn chảy xuống, lại lần nữa dính ướt vải quần lót.

Tiếng nói thiếu nữ nghe rất kiều nộn động lòng người, rất mảnh mai nhưng khinh tâm, Thi Mị bị Cố Lệnh Thâm trêu chọc như vậy như lọt vào trong sương mù. Đôi mắt nữ nhân ướt át nhìn hắn, Cố Lệnh Thâm cảm thấy lực mình khắc chế cũng coi như không kém, nhưng hiện tại, là thật sự muốn hóa thành cầm thú, ngay ở chỗ này trực tiếp gian dâm Thi Mị.

"Có phải có cảm giác không?"
Tay Cố Lệnh Thâm kẹp  điếu thuốc vỗ về đầu vai Thi Mị, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói chuyện.
Môi mỏng ái muội cọ qua sườn mặt, Thi Mị nhịn không được run rẩy một chút, nhìn thấy trên cổ Cố Lệnh Thâm có ẩn ẩn nếu hiện mạch máu màu xanh lá, tựa hồ bởi vì tình cảm mãnh liệt mà căn căn bạo khởi.

"Chú Cố ......"

"Bảo bối."

Hắn gọi cô là bảo bối,  Thi Mị bị kiểu xưng hô này làm đến gương mặt ngượng ngùng,  khác với với trên giường tán tỉnh, câu bảo bối này  như là mang theo điểm hương vị khác, tỷ như là yêu thương.

......

Thời điểm buổi tối, Thi Mị bị Cố Lệnh Thâm đưa tới một phòng khác sở tiểu khu, mà không phải lúc trước giúp Thi Mị mua phòng ở.

Thi Mị lần đầu tiên tới này phòng của hắn, nằm ở ngay trung tâm thành phố, vị trí đắc địa. Phòng này cơ bản có 140 mét vuông, trang hoàng theo phong cách cùng màu sắc đều thiên hướng lãnh đạm, bên trong cái gì cần cũng có, nhìn dáng vẻ hẳn là không phải nơi hắn thường tới, bởi vì nhìn qua không có gì không khí sinh hoạt.

Thi Mị nhìn Cố Lệnh Thâm bóng dáng cao lớn đĩnh bạc, hắn đang ở bồn nước rửa tay, sống lưng hơi hơi cúi xuống, ở dưới áo sơmi dán ra đường cong ngạnh lãng, cô có chút hơi thất thần, cảm giác đêm nay thật sự đang nằm mơ, hắn đây là tiếp nhận cô sao?

Thật sự, quá không chân thật.

"Xử ở chỗ này làm gì? Chuẩn bị đương phông nền?"

Cố Lệnh Thâm rửa tay xong quay người lại, nhìn đến nữ nhân  ngốc ngốc lăng lăng mà đứng phía sau, hề hề nhìn chằm chằm hắn, ăn mặc một bộ váy đơn giản, lẻ loi đứng ở nơi đó, nhỏ bé như vậy  thực làm người ta thương tiếc.
Hắn rất có hứng thú nhìn Thi Mị một hồi lâu, cô rốt cuộc lấy lại tinh thần, khuôn mặt lại lần nữa ửng đỏ một mảnh, cúi đầu xuống.
"Không làm gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro