chương 87: Sủng nịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Lệnh Thâm cũng không chọc phá bộ dáng vừa mới ngây ngốc của Thi Mị, bước đi vài bước tiến lại lôi kéo tay nhỏ, thanh âm thực nhu hòa:
"Có phải đói bụng không, vừa rồi em còn chưa ăn no phải không?"
Thời điểm vừa mới ở trên đường, Thi Mị ăn có hơi ít, ở lứa tuổi của cô sẽ không thích ăn cơm, mà sẽ nghiên về những thức ăn cm vặt bên ngoài, điểm này tương đồng với Âm Âm.

Thi Mị tay bị bàn tay nam nhân nắm trọn, một mảnh ấm áp, thực an tâm, cho cô  một loại cảm giác thực an toàn.

"Không đói bụng."

Cô nhìn kia bàn tay đang bao trùm trên tay mình, bàn tay Cố Lệnh Thâm ngón tay thực thô cũng rất dài, gân cốt rõ ràng, dễ như trở bàn tay bao vây lấy tay nhỏ, lông mi nhẹ nhàng mà run rẩy.

Một cái hôn ướt nóng dừng ở trên trán, Thi Mị theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở ra nhìn thấy ngũ quan nam nhân anh lãng khắc sâu, tựa như có thứ gì, dưới đáy lòng lén lút nở rộ, ngọt ngào, nóng bỏng, tim đập nhanh.
Hắn vừa mới chủ động hôn cô.

Đàn ông ở tuổi này, đều là yêu đương như vậy sao? Cố Lệnh Thâm dường như không có việc gì sờ sờ đầu thiếu nữ, đã đem cà vạt trên áo sơmi tháo xuống tiện tay ném trên sofa, rũ mắt nhìn nữ nhân nhỏ nhắn.

"Tôi đưa em đi ăn cơm."

"Không cần đi, em không đói bụng."

Bước chân Cố Lệnh Thâm không dừng lại, dẫn Thi Mị xuống lầu, gương mặt so với trước đó có phần ôn hòa, lần thứ hai Thi Mị cảm nhận được người Cố Lệnh Thâm bá đạo cùng cường thế, hắn sẽ không ở ngoài miệng phản bác cô, nhưng cũng sẽ không thật sự nghe lời cô nói.

Đương nhiên, đây cũng là thời kì hắn trầm ổn cùng thành thục, sẽ không cùng một cô nhóc đấu võ mồm.
Tay Thi Mị bị tay ấm áp hắn nắm, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Cố Lệnh Thâm, hơi lạnh trong không khí, từ trên người Cố Lệnh Thâm truyền đến mùi thuốc lá  nhàn nhạt, Thi Mị được hắn dẫn đi trong tiểu khu , loại cảm giác an tâm lúc vạn lần chân thật.

"Chú cũng thật biết tự gây phiền phức, em đã nói không muốn ăn cơm."

Ngón tay Thi Mị nắm góc áo sơmi Cố Lệnh Thâm, kiều mị nhỏ giọng. Nam nhân sờ sờ đầu nhỏ, tất nhiên sẽ không cùng cô so đo, thanh âm từ tốn dễ nghe:
"Cẩn thận,kẻo đụng đầu"

"Hừ."

Sau khi lên xe , Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị liếc mắt một cái, lại lần nữa mở miệng:
"Thật sự không thích tôi?"

Thi Mị thấp liễm mày thanh tú, trong thanh âm có một chút chua xót.

"Rõ ràng là tự mình nói, làm người phải hiểu được phải yêu bản thân mình, tình cảm không phải hàng hóa, nhu yếu phẩm, chú là người trưởng thành cũng có trách nhiệm của mình."

Cố Lệnh Thâm không phản bác, chỉ lẳng lặng nghiêng mắt nhìn Thi Mị, bộ dáng kia nhìn cực kỳ giống như dung túng, Thi Mị ngẩn mặt  lên, phảng phất tìm được tự tin, trong giọng nói mang theo làm nũng.

"Chú nói xem, những lời này rốt cuộc có phải chú nói không?"

Thi Mị càng nói, trong lòng càng cảm thấy chua xót:
"Chú cũng không cần lấy chuyện cưới em ra dỗ dành, chú đã có vị hôn thê, hơn nữa Hướng tiểu thư rất xinh đẹp. Em tính là cái gì, chỉ là là công cụ chú phát tiết mà thôi."

Cố Lệnh Thâm nhìn khóe mắt Thi Mị  ửng đỏ cúi đầu, bàn tay đem tóc dài loát khai, thấp thấp nói.
"Lớn lên sẽ xinh đẹp, Quán Hào nói em nhìn an an tĩnh tĩnh một câu công cụ phát tiết, không thẹn thùng sao?"

Cuối cùng nửa câu nói, mang theo chế nhạo rõ ràng. Ra tới hỗn, luôn là phải trả lại, huống chi hắn xác thật nói qua những lời này, không nghĩ tới nhanh như vậy bị nữ nhân vả mặt.

Thi Mị bị những lời này khiến tâm sáp khó nhịn, quay đầu đi, nhìn cửa sổ xe pha lê đảo ấn có hình dáng nam nhân.

"Chú còn không biết xấu hổ nói em"

Cũng không biết là ai khi ở trên giường ,  miệng đầy lời cợt nhả. Nam nhân như vậy cư nhiên thuộc về Hướng Thiến, một người vận mệnh sao có thể chênh lệch lớn như vậy.
Cố Lệnh Thâm nhìn bộ dạng Thi Mị giận dỗi, khóe miệng không tự giác cong lên, thắt dây an toàn cho cô xong sau đó lái xe thực vững vàng rời khỏi tiểu khu.
....000....
Sau khi ăn cơm chiều Thi Mị lại bị Cố Lệnh Thâm mang trở về, cô nhìn hắn cởi bỏ cúc áo sơmi, lộ ra da thịt màu lúa mạch, đoán hắn tối hôm nay khả năng cũng sẽ không trở về.

"Chú không trở về nhà, Cố phu nhân sẽ không sinh nghi ngờ sao?" Thi Mị ý xấu mà cố ý hỏi một câu.

Cố Lệnh Thâm thực thong dong ngồi trên sofa, nghe vậy sau nhìn Thi Mị một cái, vỗ vỗ chân mình, thanh âm mất tiếng:
"Bảo bảo, lại đây."

Thi Mị không cự tuyệt Cố Lệnh Thâm, vừa mới đi qua đã  bị nam nhân vớt được eo thon mảnh khảnh  mông một chút ngồi ở đùi hắn, cơ bắp trên đùi nam nhân   có chút ngạnh bang bang, cách một lớp quần tây, truyền lại ra nhiệt độ cực nóng.

"Ưm....."
Thi Mị bị đồ vật đang gồ lên dưới quần Cố Lệnh Thâm chọc đến gương mặt đỏ bừng.
"chú.... chú  ôm em làm gì?"
Tay nữ nhân vô lực phàn ở vai  nam nhân, trong miệng còn nói mấy lời vô nghĩa, ngực bị Cố Lệnh Thâm đè nặng, ngón tay trắng nõn nắm áo sơ mi phẳng phiu, bộ dáng ít nhiều có chút vô thố..

"Bảo bảo, thật thơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro