Chương 1: Cho dù tôi tuyển con gái, cậu cũng không phù hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Diệu Giai thường cảm thấy tâm lý của mình có phần hơi biếи ŧɦái.

Làm gì có ai chưa từng yêu thầm? Nhưng cuồng nhiệt đến mức độ như cô, trên thế giới này hiếm có thể tìm thấy một người nào.

Tất nhiên, thời gian trôi qua, cô cũng đã quen với điều đó.
Cô và Hạ Mân Phỉ là bạn học đã hơn mười năm, từ tiểu học đến đại học, thế nhưng mỗi khi nhắc đến Hạ Mân Phỉ, cô luôn cảm thấy mình đã biết anh ngay từ khi mới sinh ra, tuy nhiên cô chưa bao giờ nói chuyện được với anh quá nửa câu.

Vì vậy, khi Hạ Mân Phỉ gọi chính xác tên của cô, cô nhất thời nhận thấy không ổn, hít một hơi thật sâu, sau đó không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng cũng không nói được lời nào.

"Xin lỗi cậu, tôi đang tuyển con trai." Hạ Mân Phỉ nhìn cô bằng một cái nhìn kỳ quái, lấy quảng cáo tuyển mẫu từ trong tay Lâm Diệu Giai, ẩn chứa hàm ý sâu xa, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, cho dù tôi tuyển con gái, cậu cũng không phù hợp. "

"Tôi có thể mà." Đây là lần đầu tiên Lâm Diệu Giai nói chuyện với anh.

Cô không biết mình đang lo lắng hay cảm thấy chột dạ, giọng nói của cô run run.

"Cậu sống nội tâm quá, nói gì cũng đỏ mặt... Quên đi, coi như tôi chưa nói gì, cậu không thích hợp." Hạ Mân Phỉ mỉm cười lịch sự, xoay người, chuẩn bị rời đi.

"Tôi đã luyện khiêu vũ cổ điển mười năm, cơ thể linh hoạt hơn người thường rất nhiều." Lâm Diệu Giai không biết lấy dũng khí từ đâu nói tiếp: "Cho nên..."
Hạ Mân Phỉ dừng lại, suy nghĩ một chút: "Vậy cậu đi theo tôi."

Lâm Diệu Giai không ngờ anh lại dễ dàng đổi ý như vậy, ngẩn người một lúc sau cũng đi theo anh.

Cô thật sự biết nhà của Hạ Mân Phỉ ở đâu vì cô đã lặng lẽ theo dõi anh từ lâu.

Hạ Mân Phỉ hiếm khi đến trường học, hầu hết thời gian, anh sẽ dành cả ngày trong phòng vẽ tranh anh mua gần trường, sau đó vứt tất cả bức tranh luyện tập không dùng đến vào thùng rác.

Lâm Diệu Giai đã vào vai một người nhặt rác, nhặt những bức tranh luyện tập anh vứt đi như rác coi như bảo bối lấy về làm của riêng.

"Vào đi." Hạ Mân Phỉ lần đầu tiên mời ai đó vào không gian riêng tư của mình.

Hạ Mân Phỉ yêu thích hội họa từ năm 5 tuổi, nhưng vì thành tích học tập quá xuất sắc nên bị bố mẹ cấm thi vào Học viện Mỹ thuật, thay vào đó, được tiến cử vào khoa Toán của Đại học M.

Ngay cả khi tỷ lệ đạt tiêu chuẩn của chuyên ngành toán học rất thấp, Hạ Mân Phỉ vẫn duy trì điểm số trung bình là 97 trong các môn học chuyên ngành.

Vào năm thứ hai, anh đã giành được hai huy chương vàng trong cuộc thi Q, điều này đã thuyết phục bố mẹ cho phép anh theo đuổi bằng kép trong nghệ thuật.

Lâm Diệu Giai cởi giày bước lên tấm thảm trắng tinh, đầu ngón tay hơi tê dại không biết vì kích động hay hồi hộp.

"Gần đây, tôi đang tập vẽ phác hoạ con người. Rất khó để mẫu giả thể hiện chân thực trạng thái của các cơ khi hoạt động, vì vậy tôi muốn thuê một người mẫu." Hạ Mân Phỉ thuận miệng giải thích trong khi thu dọn bảng vẽ của mình: "Cậu đang rất thiếu tiền sao?"

"Hả?" Lâm Diệu Giai mờ mịt lắc đầu, sau lại gật đầu. Thiếu tiền có lẽ là lý do hợp lý nhất.

"Được rồi, nếu cậu không ngại, tôi cũng không có vấn đề gì." Hạ Mân Phỉ nhún vai.

"Vẽ xong có thể không cho người khác xem được không?" Lâm Diệu Giai lo lắng hỏi, không biết vì sao cô lại nghĩ đến những bức phác hoạ kɦıêυ ɖâʍ của Egon Schiele được lưu truyền rộng rãi trên thế giới.
"Tôi chỉ đang luyện tập mà thôi, tôi sẽ không đăng cậu lên để triển lãm đâu." Hạ Mân Phỉ cười nói.

Hai má Lâm Diệu Giai lập tức nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro