Chương 2: Bình thường cậu ăn mặc quá bảo thủ, không thể nhìn ra dáng người cậu đ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày đầu tiên, cậu có thể tự mình tạo dáng, cứ để cho mình cảm thấy thoải mái nhất có thể, tránh cảm thấy xấu hổ." Hạ Mân Phỉ vừa thu dọn dụng cụ vẽ tranh của mình vừa thuận miệng nói: "Nhân tiện, cậu thường rảnh khi nào?"

"Tôi đều rảnh." Lâm Diệu Giai cúi đầu cởi cúc quần áo, ngay sau đó chỉ còn lại đồ lót của cô.

Lỗ tai nóng ran, cô đột nhiên tự hỏi không biết mình có phải là mắc chứng phô trương gì đó không. Nếu không, tại sao cô rõ ràng rất ngại ngùng, nhưng càng cảm thấy vui mừng hơn?

"Chờ đã." Hạ Mân Phỉ ngăn cô tiếp tục cởi đồ lót.

"Hả?" Lâm Diệu Giai quay lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không mang theo chút mờ ám nào của anh, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vì sợ anh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

"Cởi một nửa thôi là đủ rồi. Tôi muốn có cảm giác lớp vải nhẹ nhàng bao lấy cơ thể." Hạ Mân Phỉ mới giải thích được một nửa đã thấy cô luống cuống chân tay, nhanh chóng nói thêm: "Cởϊ qυầи lót bao đến mông là được."
Lâm Diệu Giai quỳ trên thảm, nâng mông lên, sau đó từ từ kéo qυầи ɭóŧ xuống, sau đó lại ngập ngừng hỏi: "Cậu có muốn... tự mình điều chỉnh không? Tôi không sao. "

Hạ Mân Phỉ nhíu mày, cảm giác không thích hợp lắm. Nhưng nghĩ lại, cô gái người ta còn không thấy ngại, vậy anh phải lo lắng gì chứ.

"Bình thường cậu ăn mặc quá bảo thủ, không thể nhìn ra dáng người cậu đẹp như vậy." Hạ Mân Phỉ nhìn xuống tấm lưng lộ ra của cô trong tư thế nằm sấp, eo cực kỳ thon, mông rất đầy đặn, mềm mại và tròn trịa.

Chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng xinh xắn của cô đã bị cởi xuống một nửa, để lộ một khe hấp dẫn giữa hai mông.

Lâm Diệu Giai khi nghe thấy giọng nói anh, có thể cảm nhận được anh đang ở rất gần cô.

Sau khi nghe anh khen như vậy, toàn thân cô mềm nhũn ra.

Thật ra Hạ Mân có ý không muốn tuyển người mẫu có dáng người quá đẹp. Dù sao anh cũng là một thanh niên có khí huyết mạnh mẽ, cho dù tập trung thế nào, anh cũng sẽ không tránh khỏi phản ứng sinh lý tự nhiên của cơ thể. Ban đầu anh còn nghĩ Lâm Diệu Giai là một người bình thường.

Anh thật sự cũng đã để ý đến Lâm Diệu Giai từ lâu rồi, nhưng trong ấn tượng của anh, cô là một học bá trầm tính, ít nói, quá giản dị, không mấy thú vị.
Kiểu học bá như vậy có ở khắp nơi trong trường trung học trọng điểm cùng với Đại học M.

Từ tiểu học đến trung học, Lâm Diệu Giai luôn đứng thứ hai trong mọi kỳ thi.

Dĩ nhiên khi anh nhìn vào điểm số của mình, không thể không có ấn tượng với tên cô.

Lúc đầu, anh đưa cô vào phòng tranh của mình vì nghĩ rất khó tìm được người mẫu nữ khỏa thân.

Phong cách trẻ trung, tính cách lạnh lùng, ngày ngày đeo kính gọng đen như Lâm Diệu Giai có thể nói là một ứng cử viên xuất sắc.

Hạ Mân Phỉ không ngờ Lâm Diệu Giai lúc cởϊ qυầи áo ra sẽ trông như thế này. Nhưng mà lúc này cũng đã dẫn người ta vào cửa rồi, anh không thể để người ta mặc quần áo xong rồi rời đi đúng không?

Hơn nữa, cô còn là bạn học cũ hơn mười năm, nếu không phải vì cô gặp vấn đề về tài chính, có lẽ người luôn lạnh nhạt và bảo thủ như cô sẽ không làm ra chuyện này...

"Làm sao vậy?" Lâm Diệu Giai đợi mãi không nghe thấy anh nói chuyện. Cô còn đang tạo dáng nên cũng không dám xoay người, chỉ có thể thấp giọng bất an hỏi.

"Không có chuyện gì." Hạ Mân Phỉ đưa tay điều chỉnh qυầи ɭóŧ đã cởi bỏ một nửa của cô xuống phía dưới một chút, khe mông không còn che đậy, cúc huyệt kín đáo lộ ra trong tầm mắt của anh.
Lâm Diệu Giai vô tình cảm nhận được những ngón tay mát lạnh của anh đang cọ xát vào làn da mông của cô, gây ra những trận tê dại như bị điện giật.

Hạ Mân Phỉ rũ mắt nhìn chằm chằm cúc huyệt chặt chẽ giữa hai cánh mông đầy đặn của cô, không thể rời mắt.

Làn da trắng nõn nà, màu sắc của cúc huyệt cũng rất nhẹ, trên những nếp uốn còn có chút lông tơ.

Đột nhiên không biết ma sui quỷ khiến thể nào, anh rất muốn mở cặp mông xinh đẹp ra để lộ hết tất cả bí mật ẩn kín bên trong cúc huyệt, để anh có thể quan sát rõ ràng.

Nhưng chỉ trong chốc lát, anh xấu hổ bỏ qua suy nghĩ của mình, ngồi trở lại trước bàn vẽ.

"Tốt nhất đừng nên động đậy, nhưng nếu cậu mệt thì có thể nói cho tôi biết." Giọng của Hạ Mân Phỉ trở lại vẻ lạnh lùng như trước đây.

"Ừ." Lâm Diệu Giai cảm thấy mặt đỏ đến mức có thể luộc chính một quả trứng, may mà cô quay lưng về phía anh, anh không nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro