Chương 3: Cậu thật sự là một người rất đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Diệu Giai đợi mãi vẫn không nghe thấy Hạ Mân Phỉ bảo cô cởi đồ lót, trong lòng khó tránh khỏi uể oải.

Mà Hạ Mân Phỉ lúc này đang liều mạng vứt bỏ ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, thử dùng ánh mắt nghệ thuật nhìn cơ thể thiếu nữ.

Mỗi giờ vẽ một bức tranh, Hạ Mân Phỉ đều sẽ yêu cầu cô thay đổi tư thế. Khi vẽ đến bức tranh thứ năm, trời đã tối muộn.

"Xin lỗi, tôi không để ý thời gian." Hạ Mân Phỉ liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi cất bản vẽ đi: "Thời gian kiểm soát ra vào ký túc xá nữ trường chúng ta là mười một giờ phải không?"

“Đúng vậy.” Máy sưởi trong phòng mở nhiệt độ rất phù hợp nên dù Lâm Diệu Giai chỉ mặc mỗi đồ lót nhưng không hề thấy lạnh.

"Xin lỗi, nếu muộn quá, hay là ở đây một đêm?" Hạ Mân Phỉ chỉ vào ghế sô pha xin lỗi nói: "Tối nay tôi ngủ ở đây.”
“Ừm, không sao đâu.” Lâm Diệu Giai lại cảm thấy may mắn vì anh không để ý đến thời gian. Vừa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng bụng mình réo lên.

"Mặc quần áo đi, tôi mời cậu xuống dưới nhà ăn một tô mì bò." Hạ Mân Phỉ cười cười, lại lấy điện thoại ra: "Tiện thể gửi WeChat của cậu cho tôi đi, tôi chuyển khoản cho cậu."

"Ừm... Được.” Lâm Diệu Giai mở mã QR WeChat, đưa điện thoại cho anh.

"Ban đầu, quảng cáo tuyển dụng của tôi ghi lương mỗi giờ là 500, nhưng dù sao thì cậu cũng là con gái, lại bị trễ giờ như vậy, nên tôi sẽ tính cho cậu 700 mỗi giờ." Xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường cho ý nghĩ không hề trong sáng của mình, anh chuyển cho cô 3500.

"Hả...? Không cần, không cần gửi nhiều vậy đâu." Lâm Diệu Giai cảm giác mình đang cướp tiền, cho dù biết gia đình Hạ Mân Phỉ rất giàu có, cô cũng cảm thấy số tiền này quá nhiều. Thật ra, cô cũng không hứng thú khi anh thêm tiền như vậy.

“Chỉ cần chuyển cho tôi 500 là được rồi...”

"Cầm lấy đi, sau này chúng ta còn phải hợp tác, cậu cứ khách sáo như vậy, sao tôi dám tìm cậu làm mẫu nữa.” Hạ Mân Phỉ nói, không có chút cảm xúc riêng tư nào.

"Đúng rồi, cậu học chuyên ngành gì?"

"Vật lý."

Lâm Diệu Giai chút thất vọng vì giọng điệu thản nhiên, sòng phẳng khi làm việc của anh, cô giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu.

"Ừ." Nhìn cô mặc quần áo xong, lại khôi phục dáng vẻ bảo thủ ban đầu, dáng vẻ kín đáo, mọt sách, suy nghĩ lộn xộn của Hạ Mân Phỉ cũng hoàn toàn tiêu tan, cả người rất bình tĩnh: "Đi thôi, mì bò dưới tầng rất ngon."

"Được rồi." Lâm Diệu Giai lấy lại khí lực, nghĩ thầm, vừa thêm WeChat của nam thần, còn được ăn chung với nam thần, đã vượt ngoài mong đợi của cô rồi.

"Cậu có bạn trai chưa?" Hạ Mân Phỉ thản nhiên hỏi.

"Không có." Lâm Diệu Giai lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi, một số nam sinh sẽ để ý đến chuyện này." Hạ Mân Phỉ liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà... theo tỷ lệ nam nữ trong chuyên ngành vật lý của trường chúng ta, nữ sinh học vật lý không có bạn trai thật sự rất hiếm."

"Chắc là... số phận đã định tôi FA cả đời...” Lâm Diệu Giai đẩy chiếc kính gọng đen của mình, cúi đầu nói.

"Chỉ cần cậu trang điểm một chút, nhất định sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi." Hạ Mân Phỉ giơ tay tháo kính của cô xuống: "Xem ra độ cận rất thấp, sao ngày nào cũng đeo kính vậy?”
Lâm Diệu Giai sửng sốt trước hành động đột ngột của anh, mở to mắt nhìn anh, không nói được lời nào.

Lâm Diệu Giai cao 1m6 còn Hạ Mân Phỉ cao 1m85. Khi nhìn anh, cô luôn cảm thấy mình như một đứa trẻ.

Sau đó Hạ Mân Phỉ mới để ý đến Lâm Diệu Giai thậm chí còn có đôi mắt to, sống mũi cao, thoạt nhìn đúng là mỹ nhân.

"Thật ra, tôi hơi... sợ đàn ông." Lâm Diệu Giai nhanh chóng lấy kính trên tay anh, đeo lại: "Mấy người đàn ông... rất đáng sợ."

"Sợ gì chứ?" Hạ Mân Phỉ nghi ngờ hỏi, lần đầu tiên anh nghe thấy kiểu sợ này.

"Tóm lại, tôi sợ người khác giới lắm." Lâm Diệu Giai không muốn giải thích quá nhiều, bởi vì năm bảy tuổi cô bị cha dượng có ý đồ quấy rối, nên từ lâu đã có ác cảm với hầu hết sinh vật giống đực.

"Ý cậu là... cậu sợ tôi?" Hạ Mân Phỉ tìm một chỗ trong quán bún bò, ngồi xuống hỏi đến cùng.
"Không phải, chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, tôi biết cậu là người tốt.” Lâm Diệu Giai vội vàng xua tay: "Tôi chỉ sợ người khác giới không quen biết thôi."

"Cậu thật sự là... một người rất đặc biệt.” Hạ Mân Phỉ thật ra muốn nói cô là một người “rất kỳ lạ”. Lời chuẩn bị nói ra miệng nhưng anh lại cảm thấy nói một cô gái như vậy có vẻ rất bất lịch sự.

"Cho nên... cậu không cần phải lo lắng nhiều." Lâm Diệu Giai cười nói.

"Ừm, được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro