Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người bước vào Ngọc Hương lâu dùng bữa , không khí thật có chút cải thiện , mọi người vừa ăn vừa trò chuyện , kể cả Lam Nguyệt cũng bỏ đi một chút  vẻ lạnh nhạc ,thay vào đó là sự chân thật , thật tâm đối đãi , nàng bây giờ cũng coi họ như những bằng hữu .

« Lam Nguyệt , ta có thể gọi ngươi Nguyệt  được chứ ?».Đang ăn , Đông Phương Hồng Thiên mở miệng hỏi , nhìn đến ánh mắt nghi hoặc cuả nàng , hắn ngượng ngùng cười cười :« ta cũng đã kêu Lam Linh là Linh nhi , dù sao chúng ta cũng là bằng hữu , không phải sao ».

Lam Nguyệt nghĩ nghĩ :« hảo »dù sao cũng của nàng bằng hữu , gọi gì cũng như nhau.

Nghe.vậy , Đông Phương Hồng Thiên như thở một hơi dài , hắn còn tưởng nàng sẽ không đồng ý .

Sau khi ăn xong , họ cùng nhau về Linh Phong học viện.

Bữa trưa này , Lam Nguyệt dẫn họ đến trúc viện của nàng , ngồi uống trà trò chuyện.

« Nguyệt , ngươi có biết gì về sự̣ kiện lịch lãm bí cảnh  mười năm một lần của Linh Phong học viện chúng ta sao ?». Hàn Thiên Khanh hỏi .

« lịch lãm bí cảnh ?». Lam Nguyệt cùng Linh nhi nhìn nhau nghi hoặc hỏi .
« đúng, là học viện chúng ta bí cảnh , trong đó linh khí nồng đậm , vô số kì trân dị bảo , cũng có rất nhiều linh thú , lần này sẽ được tổ chức vào ba tháng sau , vào đó ít nhất cũng phải một tháng ». Đông Phương Hồng Thiên lại nói.

« các ngươi làm sao lại biết ? ». Lam Nguyệt nghi hoặc , vì sao lão nhân này lại không nói cho nàng ?

« là từ chúng ta gia tộc , ngươi cũng biết , Linh Phong học viện lớn mạnh nhưng cũng giao hảo với các gia tộc , công hội , vì lẽ đó , mỗi gia tộc hoặc công hội đều sẽ có năm danh ngạch đi vào ».Hàn Thiên Khanh giải thích nói.
Linh nhi im lặng nảy giờ rốt cục mở miệng :« vậy nếu , các lão giả của gia tộc , công hội đi vào , sao có thể còn tới bây giờ chứ ?». Nghe vậy Lam Nguyệt cũng gật đầu , những lão già này chắc ăn sẽ không buôn tha cho bảo vật .

Đông Phương Hồng Thiên lại nói , giải tỏa sự nghi vấn của họ :« không , vào bí cảnh cũng có quy định về tuổi tác , phải thấp hơn ba mươi tuổi ».

Lam Nguyệt nghĩ lại, ra vậy , trên đại lục này , ba mươi tuổi bất quá là cái linh vương , giỏi lắm được cũng là Linh thánh như Dương thúc , còn yêu nghiệt như nàng thật khó nói a.

Cho đến Đông Phương Hồng Thiên và Hàn Thiên Khanh cũng chỉ mới bước vào linh vương cấp bậc , cũng đã là thiên tài trong thiên tài .

Bốn người đang thảo luận , một giọng thương lão âm thanh vang lên , đi vào là bạch y lão nhân Phong viện trưởng , lão cười híp mắt, nói :« ha ha , đồ nhi ngoan , vi sư quên nói cho ngươi một chuyện đây ».

Thấy lão giả , ba người còn lại đứng lên hành lễ :« viện trưởng ».
« thì ra còn có Hồng Thiên và Thiên Khanh tiểu tử ở đây sao , chắc các ngươi đã biết về việc lịch lãm lần này ?». « vâng , ta đã nghe gia gia nói qua ». Đông Phương Hồng Thiên cung kính nói .

« Lão sư à , việc như vậy cũng quên được a ?hay la là không nói cho ta đây ?». Lam Nguyệt trêu tức nói . « không không , ta làm sao mà  không muốn nói cho ngươi , không phải đến nói sao ». Lão giả cười cười , nhìn nàng nói .

Nhìn đến cảnh tượng này , Đông Phương Hồng Thiên cùng Hàn Thiên Khanh khóe miệng co giật, trời ạ, đây là viện trưởng đại nhân sao , bộ dạng áy náy này thật là , Nguyệt ??? Một thiếu nữ lúc nào cũng lạnh nhạc , giờ đang trêu tức nàng sư phụ .
Nhưng nghĩ lại , Đông Phương Hồng Thiên cười ấm áp , nàng có thể bộc lộ tính cách mình trước mặt họ , có thể nàng đã chấp nhận họ này bằng hữu .

Hàn Thiên Khanh cùng Linh nhi cũng nhìn nhau cười , không nói gì .
 
Lão sư a lão sư , ta đây còn không rõ tính người sao . Lam Nguyệt cũng không nhiều lời , nói :« vậy được , các ngươi về đi , ta có chuyện muốn nói với sư phụ ».

Đông Phương Hồng Thiên và Hàn Thiên Khanh nhìn nhau , bằng hữu a , muốn đuổi là đuổi , hai người chấp tay :« vậy viện trưởng đại nhân , chúng ta cáo lui ». Nói xong gật gật đầu với Lam Nguyệt cùng Linh nhi xoay người rời đi .

Nhìn hai bóng lưng biến mất , Lam Nguyệt quay sang nhìn lão giả :« lão sư , không gian linh pháp ngươi đưa ,ta có vài chỗ không hiểu lắm ». Nói xong , trong tay nàng xuất hiện cuốn linh kỹ không gian , bày ra trước bàn , thấy vậy Linh nhi cũng lui xuống , để hai người trao đổi .

Đến chiều , Lam Nguyệt cũng nắm rõ từng chi tiết của linh kỹ này . Hôm sau nàng bắt đầu bế quan luyện tập .

Thời gian trôi nhanh , cũng qua ba tháng , còn một ngày là bí cảnh sẽ mở , trong ba tháng này , Lam Nguyệt đều ở trong phòng không ra ngoài , nàng đặt một trận pháp ngoài phòng , không ai có thể vào kể cả Phong viện trưởng .

Sau khi nói với viện trưởng muốn bế quan, nàng cùng Linh nhi tiến vào Thần khí giới tu luyện . Đến nay nàng cũng nắm vững được phần một của linh kỹ đó là di chuyển trong không gian  , linh kỹ này có ba phần , phần đầu đó là di chuyển trong không gian có thể di chuyển nháy mắt trong một khoảng nhất định tùy theo thực lực , phần giữa đó là có thể lập tức đến một nơi mình muốn theo ý niệm , còn mạnh hơn truyền tống trận , phần cuối , đến cả viện trưởng cũng chưa làm được , đó là xé rách không gian .Lam Nguyệt có thể di chuyển một khoảng cách chừng một ngày đường trong chớp mắt .
Theo đó nàng cũng thành một gã linh thánh cao cấp .

Nàng cùng Linh nhi ra ngoài , vừa mở cửa nghe thấy được viện trưởng ngồi trước bàn đá , lông mày nhíu chặt , hiện lên lo lắng sắc .
Thấy thấy nàng , lão giả mặt hiện lên vui sướng :« ay da , đồ nhi bảo bối , ngươi làm sao lâu như vậy , làm vi sư lo lắng ».
Nhìn lão giả , Lam Nguyệt cười nhẹ :« lão sư , không phải ta rất tốt sao ?».

« được được , ta không nói lại ngươi , ngày mốt đã là ngày vào bí cảnh , chuẩn bị cho tốt ». Nói xong hừ hừ rời đi .

« ta sẽ dẫn theo Linh nhi ».«tùy».

Sau đó , Lam Nguyệt cùng Linh nhi trở về phòng mình , tắm rửa , thay đồ , cùng dùng chút điểm tâm , đi ngủ .

Sáng hôm sau , nghe được hai nàng bế quan xong , Đông Phương Hồng Thiên cùng Hàn Thiên Khanh vội vàng chạy tới .

Bốn người ngồi trò chuyện một lúc , sau đó cùng nhau đi dạo .

Ra tới đường lại gặp phải chó cản đường a.

« xin chào , Đông Phương công tử , Hàn công tử » Hai công chúa nhìn hai người Đông Phương Hồng Thiên chào hỏi , không thèm để ý đến các nàng bên cạnh .

Thấy vậy , Lam Nguyệt cũng không nói gì , kéo theo Linh nhi tiếp tục đi dạo .

Thấy hai nàng đã đi xa , Đông Phương Hồng Thiên và Hàn Thiên Khanh gấp gáp, nhìn hai cô công chúa có chút không vui :« hai vị công chúa thứ tội , tại hạ có việc đi trước ».Chưa nói dứt lời đã thấy hai người thay phiên đứng bên cạnh Lam Nguyệt cùng Linh nhi.

Thanh Ca hai tỷ muội nhìn theo trong mắt loé ngoan độc , hai tiểu tiện nhân , suốt ngày chã biết làm gì ngoài việc dụ dỗ nam nhân , hừ , đợi ngươi rơi vào tay bản công chúa , coi ta xử̉ lý ngươi ra sao .

Xin lỗi mn , hôm nay hơi bận nên viết hơi ít , sorry nhiều .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro