Chương 13: Phần Thưởng Hấp Dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Miyuki bước qua lối vào bệnh viện không thể diễn tả là lớn, cô đã trò chuyện nhẹ nhàng với y tá và viết gì đó vào tờ đơn.

Cô đưa nó cho tôi khi tôi bước lại gần.

"Matsuda-kun phải viết phần còn lại. Hay là cậu chỉ muốn nói thôi? Tôi có thể viết thay cậu."

"Không sao đâu. Ngón tay tôi không bị gãy đâu..."

Tôi hờ hững nhận tờ đơn và cố nhịn cười khi đọc những gì Miyuki viết trên đó.

[Người giám hộ: Hanazawa Miyuki]

[Số điện thoại: 080 – xxxx -xxxx]

Tôi thực sự thích từ "người giám hộ".

Tôi cũng rất thích việc Miyuki viết tên cô mà không chút do dự.

Tôi cầm lấy một cây bút và viết thông tin của mình ra, rồi nói thẳng thừng khi Miyuki nhìn chằm chằm vào tờ đơn như thể cô sắp đốt thủng nó vậy.

"Cậu đang nhìn gì thế?"

"Không có gì... Chỉ là chữ viết của cậu còn tệ hơn tôi tưởng tượng..."

"...Nếu tôi đi học thư pháp thì có giải quyết được vấn đề không?"

"Nếu định đi học thì tại sao cậu không đến trường sửa chữ viết tay nhỉ..? Ờ thì, cậu có thể sửa chữ viết tay bằng cách luyện tập viết đúng chính tả... Vì vậy, cậu thực sự không cần phải làm vậy."

"Nghiêm túc quá đó... Tôi sắp chết vì kiệt sức mất rồi."

"Cậu có thấy tính cách của tôi mệt mỏi không?"

"Rất mệt luôn."

Tôi trả lời một cách bình thản sau khi hoàn thành đơn và đưa cho y tá.

Cô nhìn vào vết thương trên mặt tôi và lè lưỡi, sau đó nhìn kỹ đơn thuốc của tôi và chỉ vào một góc.

"Đi và đợi ở đó."

"Rõ ạ."

Chúng tôi ngồi ở góc phòng và trò chuyện trong lúc chờ đến lượt tôi được gọi tên.

"Matsuda-kun, cậu có thấy ánh mắt của y tá dành cho cậu không?"

"Tôi đã nhìn thấy nó."

"Cậu không tức giận sao?"

"Không thực sự lắm?"

"Tại sao?"

"Nếu quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế thì thật phiền phức."

Như thể cô thích câu trả lời của tôi, khóe miệng cô nhếch lên.

"Matsuda-kun của ngày xưa hẳn sẽ hỏi tại sao cô ấy lại nhìn mình như thế..."

"Cậu có vẻ hiểu rõ tôi nhỉ? Cậu thực sự đã để ý đến tôi từ lâu rồi sao?"

"K-Không phải nhé...!"

Miyuki lên tiếng vì quá hoảng sợ.

Nhờ cô nàng, chúng tôi đã thu hút được sự chú ý của những bệnh nhân khác trong phòng chờ.

"Mọi người đang nhìn kìa. Nói nhỏ thôi."

"Aaa..."

Miyuki nhận ra lỗi lầm của mình và cúi chào mọi người xung quanh với vẻ mặt bối rối.

Sau đó, cô cau mày và trừng mắt nhìn tôi.

"Chuyện này xảy ra là vì Matsuda-kun đã nói một câu đùa kỳ lạ...!"

"Không phải là cậu phản ứng thái quá sao? Đừng trốn tránh trách nhiệm nữa. Còn nữa, tôi cũng hơi bị tổn thương."

"Ý là sao khi nói tổn thương..."

"Nếu cậu không quan tâm đến tôi thì cứ nên lờ tôi đi. Cậu có cần phải tức giận đến thế không?"

"C-Cậu đang nói gì thế... Chỉ vì cậu nói điều gì đó vô nghĩa..."

Nó thực sự vô nghĩa sao? Không phải vậy.

Bởi vì cô đang dần nhìn nhận tôi như một người đàn ông.

Ngay cả khi cô vẫn còn có ấn tượng tiêu cực về tôi.

"Matsuda Ken-san, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc chụp CT."

Tôi nghe thấy giọng nói dễ chịu và rõ ràng của y tá.

"Tôi sẽ đợi. Hãy nói với tôi trước khi vào phòng khám bác sĩ."

"Được rồi."


✦✧✦✧


Sau khi tham khảo ý kiến của một bác sĩ trông có vẻ già, tôi được chẩn đoán bị chấn động não nhẹ và bầm tím.

Đối với chấn động não, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, còn vết bầm tím thì... Vì cơ thể tôi khỏe mạnh nên vết thương sẽ lành nhanh thôi.

Chiếc xương sườn bị đau của tôi không gặp vấn đề gì, điều đó thực sự rất may mắn.

Cuộc trò chuyện đang diễn ra tốt đẹp, nhưng rồi một sự cố đã xảy ra.

"Tôi sẽ kê cho cậu một ít thuốc giảm đau, khi nào đau đầu thì uống. Cậu sống chung với bạn gái à?"

Bác sĩ nghĩ Miyuki là bạn gái tôi.

Tôi dự đoán rằng Miyuki sẽ có phản ứng thậm chí còn cực đoan hơn khi cô ra ngoài đợi cùng tôi.

Tuy nhiên,

"Không. Chúng tôi sống riêng. Cậu ấy sống một mình."

Miyuki giữ vẻ mặt bình tĩnh và trả lời câu hỏi của bác sĩ.

Trước câu trả lời mà tôi không bao giờ ngờ tới, tôi chỉ biết ngồi trên ghế, vô cùng kinh ngạc.

Miyuki nhìn tôi và cười toe toét khi tiếp tục cuộc trò chuyện với bác sĩ.

"Vậy sao? Vậy thì mấy ngày tới phải chú ý theo dõi chặt chẽ, nếu ngã hoặc có biểu hiện chóng mặt thì rất nguy hiểm."

"Rõ ạ."

"Còn cậu đó, đừng có mà chạy lung tung đánh nhau nữa. Cậu muốn khoe khoang trước mặt bạn gái xinh đẹp của mình à? Cậu muốn chết sớm hơn ông già này luôn à?"

Tôi lên tiếng, lấy lại bình tĩnh trước lời chỉ trích của vị bác sĩ tọc mạch.

"Vâng? Uầy. Tôi không khoe khoang hay gì cả... Nhưng thưa bác sĩ, tại sao ông lại nói chuyện với cậu ấy tử tế như vậy nhưng lại nói với tôi bằng giọng đe dọa?"

"Bởi vì con bé đáng thương lắm, đồ khốn nạn."

Đây có phải là bác sĩ lớn tuổi, lập dị với tính cách xấu mà ta thường thấy trong các trận chiến hay tiểu thuyết thể thao chỉ trích nhân vật chính vì không chăm sóc cơ thể mình không?

Chúng ta hãy ngừng tranh cãi với ông ấy đi.

"Haa.. Tôi hiểu rồi nên hãy đưa đơn thuốc cho tôi."

"Tên khốn vô lễ này... Trong vài ngày, hãy tránh quan hệ và nghỉ ngơi. Cậu vẫn có thể làm một số việc nhẹ nhàng hàng ngày."

Nghe lời bác sĩ nói, mặt Miyuki lập tức đỏ lên.

Bởi vì cô nhận ra ông ấy đang nói về mối quan hệ tình dục.

Tôi nhanh chóng thay đổi quan điểm về bác sĩ.

Bây giờ tôi đã hiểu rõ ông hơn rồi, ông ấy là một nhân vật phụ dễ mến, luôn giúp đỡ nhân vật chính.

Ông không phải là một lão già khó tính mà thực chất là một thiên thần cấp cao tốt bụng.

Chúng tôi rời đi sau khi nhận được đơn thuốc và không nói lời nào khi bước vào hiệu thuốc bên cạnh và mua thuốc giảm đau.

Bây giờ trời đã bắt đầu tối, gió thổi rất mát mẻ.

Có lẽ Miyuki cũng đang nghĩ như vậy nên cô nhẹ nhàng duỗi người.

Sau đó, cô quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi.

"Matsuda-kun, cậu biết là nếu không có tôi thì cậu đã gặp rắc rối lớn rồi phải không?"

"Cậu đang nói gì thế?"

"Nếu cậu không biết đó là chấn động não, cậu có thể chạy loanh quanh vui chơi rồi gặp tai nạn khác. Vậy nên cậu nên cảm ơn tôi."

"Ừm... Cậu tuyệt lắm. Nhưng lúc đó sao thế?"

"Gì cơ?"

"Lúc chúng ta ngồi với nhau, cậu còn làm ầm ĩ khi tôi nói cậu quan tâm tôi, nhưng khi tên bác sĩ..."

"Bác sĩ-san."

"...Rồi rồi, tại sao cậu lại bỏ qua sự hiểu lầm của Bác sĩ-san?"

"Tôi nghĩ rằng thực sự không có lý do gì để sửa ông ấy. Nó chỉ khiến cuộc trò chuyện dài hơn thôi."

Kể cả nếu đúng như vậy, biết tính cách của Miyuki, cô sẽ phủ nhận thẳng thừng nếu thực sự không hứng thú với tôi.

Cô phản ứng rất nhạy cảm khi được hỏi liệu mình có hứng thú với tôi không, và nhẹ nhàng bỏ qua sự hiểu lầm của bác sĩ.

Tóm lại, lợi ích ngày hôm nay rất đáng kể, thậm chí còn bao gồm cả phần thưởng.

Vậy có nghĩa là đã đến lúc thích hợp để làm chuyện này phải không?

"Thật vậy sao...?"

Tôi dừng lại ở cuối câu và mỉm cười như một kẻ thích đùa.

"Sao, sao cậu lại làm vẻ mặt đó thế...?"

"Thật đáng tiếc."

"Gì cơ?"

"Bác sĩ-san đã nói thế. Rằng chúng ta không thể quan hệ trong vài ngày tới."

"Ma-Matsuda-kun!"

Khuôn mặt của Miyuki lại đỏ bừng như trước khi cô hét lên.

Cô nhìn tôi cười, rồi lắc đầu như thể cô đã bỏ cuộc.

"Haaa... Tôi nghĩ Matsuda-kun mãi trêu tôi vì tôi cứ phản ứng thế."

"Đúng vậy. Thông thường cậu sẽ muốn trêu chọc mọi người nhiều hơn nếu họ có phản ứng vui vẻ."

Nghe những lời đó, Miyuki khúc khích.

"Tôi đồng ý. Đôi khi tôi cũng muốn trêu chọc Matsuda-kun."

"Ờ thì, tôi thừa nhận bắt nạt tôi rất vui, cho nên mới bị đánh như vậy."

Khi tôi chỉ vào khuôn mặt sưng tấy của mình, Miyuki chế nhạo.

"Cậu sống tích cực ghê."

"Cảm ơn nhé. Vậy, ngày mai chúng ta sẽ học chứ?"

"Vâng..."

Miyuki suy nghĩ một lúc trước khi nói.

"Bác sĩ-san bảo phải theo dõi chặt chẽ trong vài ngày... Vậy có lẽ thế? Nhưng vì học sẽ dùng não, nên chúng ta hãy xem xét tình trạng của cậu khi chúng ta làm điều đó."

"Được rồi."

"Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ."

Khi lục túi, tôi thấy có ba tờ tiền gấp lại.

3000 yên. Tôi mở tờ tiền ra và đặt trước mặt Miyuki.

"Đi taxi đi."

"Wa... Nah. Tôi không bận nên tôi có thể đi xe buýt."

"Cứ lấy nó và đi taxi đi."

"Tôi nói là tôi ổn. Hơn nữa, nếu tôi đi taxi từ đây đến nhà tôi, thậm chí còn không tốn 1000 yên. Cũng đắt lắm..."

"Vậy thì chúng ta làm như thế này nhé. Tôi định đi taxi, nhưng lúc này cậu cũng về nhà? Nên tôi tốt bụng quyết định đưa cậu đi cùng. Chúng ta sẽ đến nhà tôi trước, sau đó bảo tài xế đưa cậu về. Tôi sẽ trả tiền. Tại sao à? Bởi vì dù sao tôi cũng sẽ đi taxi mà."

Trước viễn cảnh tôi vừa nghĩ ra ngay lúc đó, miệng Miyuki hơi mở ra.

Tôi cười yếu ớt và bắt đầu bước nhanh khi nói chuyện.

"Đi thôi."

"Ma-Matsuda-kun...! Cậu không thể đi nhanh như vậy được...!"

Miyuki nhanh chóng chạy theo sau và nắm lấy một cánh tay.

Dù có nghĩ về điều đó bao nhiêu lần đi nữa thì Miyuki vẫn quá tốt bụng.

Tôi muốn làm tình với cô ngay bây giờ...

Vậy chúng ta hãy nhanh chóng lên kế hoạch cho sự kiện tiếp theo.

Ngay cả khi chỉ trong vài ngày, tôi càng có nhiều thời gian để lên kế hoạch thì càng tốt.


✦✧✦✧


Bíp! Phừmmm!

Quạt quay nhanh ngay khi nhấn nút.

Sau khi tắm xong, Miyuki ngồi trước quạt để làm mát.

Mặc dù cô tắm bằng nước lạnh nhưng nước vẫn nóng.

Sẽ thật tuyệt nếu trong nhà có máy lạnh, nhưng thật không may là lại không có.

Miyuki nhắm mắt lại khi cảm nhận được làn gió, trong khi muốn đến nhà Matsuda.

'Ngôi nhà của Matsuda-kun đẹp quá.'

Không giống như nhà của cô hay Tetsuya, ngôi nhà này có máy lạnh và vì được xây dựng theo kiểu nhà truyền thống nên thông gió rất tốt.

Ăn dưa hấu và dưa lưới trên chiếu tatami giúp họ dễ dàng tránh nóng.

Vì người ta nói ngày mai sẽ còn nóng hơn nữa nên tốt hơn là nên đi sớm hơn thường lệ để tránh nhiệt độ cao.

Miyuki nghĩ về điều đó khi cô bật điện thoại và mở ứng dụng trò chuyện.

[Matsuda-kun, cảm ơn vì taxi.]

Mặc dù cô đã gửi nó ngay khi về đến nhà, nhưng vẫn không có hồi âm từ Matsuda ngay cả khi cô đã tắm xong.

Cô bắt đầu lo lắng rằng có điều gì đó không ổn với cơ thể anh và định gửi thêm một tin nhắn nữa,

[Okay.]

Cô nhận được tin nhắn từ Matsuda.

Một câu trả lời ngạo mạn. Cô có thể cảm thấy anh đang khoe khoang.

Cô cười nhẹ và cử động ngón tay.

[Ngày mai tôi có thể đến đó sớm được không?]

[Khi nào.]

[Khoảng 8 giờ chăng? Tôi muốn đến đó trước khi trời quá nóng.]

[Cậu thực sự muốn gặp tôi đến vậy sao? Được, cậu có thể đến sớm.]

Ngay cả khi anh cho phép, anh vẫn thêm vào những bình luận không cần thiết.

Miyuki lắc đầu và nhắn tin.

[Vậy tôi coi như là cho phép nhé?]

[Thích làm gì thì làm.]

[Cậu không thể trả lời tử tế được sao?]

[Tôi có thể làm gì khi cách nói chuyện của tôi như thế này?]

[Đó là lúc cậu nói, không phải lúc nhắn tin.]

[Cậu định cằn nhằn tôi ở đây luôn à? Nó sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tôi vào lúc này mất.]

Miyuki bật cười lớn sau khi đọc tin nhắn.

Matsuda bịt tai và tỏ ra đau đớn khi cô khiển trách anh.

Nghĩ đến hình ảnh đó, cô thấy buồn cười.

[Vậy thì tôi sẽ tới đó lúc 8 giờ nhé?]

[Thích làm gì thì làm.]

[Matsuda-kun.]

[Xin hãy dừng lại. Tôi có thể hình dung thấy giọng nói trầm thấp của cậu rồi nè.]

Luôn có điều gì đó thú vị mỗi khi cô nói chuyện với Matsuda.

Ghẹo anh có vui không, giống như Matsuda đã nói trước đó?

Vậy thì đó có thể là lý do tại sao cô muốn tiếp tục trêu anh và tiếp tục trò chuyện.

Tuy nhiên, cô quyết định kết thúc ngày hôm nay ở đây.

Nếu tình trạng này tiếp diễn, anh có thể thực sự khó chịu.

[Được rồi, tôi dừng lại đây. Ngủ ngon nhé, và hẹn gặp lại vào ngày mai nhé Matsuda-kun.]

[Thích làm gì thì làm.]

Khi anh hành động như thế này, cô lại muốn trêu anh lần nữa.

Cố gắng kìm nén sự thôi thúc của mình, cô gửi một biểu tượng cảm xúc với nắm đấm siết chặt đầy tức giận và kết thúc cuộc trò chuyện với Matsuda.

'À, phải rồi.'

Cô hoàn toàn quên mất việc nói chuyện với Tetsuya.

Cô nói rằng mình sẽ nhắn tin cho cậu ấy nhưng lại không nhắn trong một thời gian rất dài... Cô cảm thấy rất có lỗi.

Cảm thấy tội lỗi, cô bắt đầu gửi tin nhắn cho Tetsuya ngay lập tức.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro