Chương 15: Lễ Hội Mùa Hè (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn... Cảm ơn rất nhiều ạ..."

Giám đốc trại trẻ mồ côi liên tục bày tỏ lòng biết ơn.

Sau khi giao không phải 30 mà là 40 hộp Takoyaki, Miyuki và tôi định quay trở lại.

Nhưng chúng tôi quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.

Khi tôi nhìn lên tầng 2, tên nhóc trộm Takoyaki đang lặng lẽ nói lời cảm ơn.

Nhóc con... Từ giờ đừng ăn cắp đồ nữa nhé.

Thực ra, nhóc vẫn có thể ăn trộm, nhưng chỉ được đồ của Miyuki thôi. Để nhóc có thể bị anh mày bắt.

"Là cậu bé lúc trước phải không?"

Miyuki vừa nói vừa vẫy tay chào đứa trẻ đi cùng tôi.

"Cậu chỉ nhìn thấy một giây mà đã nhận ra nó sao? Cậu có thị lực khá tốt đấy."

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng Matsuda-kun."

"Gì thế."

"Sao cậu lại nghĩ ra điều này thế? Matsuda-kun thường rất ích kỷ."

Bây giờ cô lại bắt đầu chế giễu tôi rồi.

Tôi cười khẩy và gãi má mình.

"Chỉ là... Giống như bọn nhóc cũng không có cha mẹ vậy... Người ta gọi là gì nhỉ..."

"Đồng cảm?"

"Ừm, đồng cảm. Tôi cảm thấy thế. Nhưng liệu chú ấy có ổn không?"

"Ổn gì cơ?"

"Cha cậu chắc hẳn đã mất mát rất lớn. 40 hộp trị giá tận 12000 yên."

"Cha thích chia sẻ mọi thứ, vì thế ông ấy sẽ không nghĩ rằng đó là sự lãng phí tiền bạc hay bất cứ điều gì tương tự như thế."

"Ồ, vậy thì nhẹ nhõm quá... Nhưng tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã khiến chuyện này xảy ra."

Nghe những lời đó, Miyuki nhìn chằm chằm vào tôi như thể cô đang cố nhìn xuyên qua tôi.

Tôi hoàn toàn không thể đọc được suy nghĩ của cô qua biểu cảm đó.

Cô giữ nguyên tư thế đó một lúc, rồi nhếch một bên khóe miệng lên khi nhìn bộ yukata của tôi.

"Matsuda-kun nè, cuối cùng cậu cũng chết vì ăn quá nhiều thức ăn nhanh rồi à?"

"Cậu đang nói gì vậy? Sao lại nói những điều không may thế?"

"Xin lỗi. Nhưng cổ áo bên phải của cậu bị dựng lên. Đó là cách mặc đồ cho người đã khuất."

"Ai trên đời này quan tâm đến chuyện đó chứ..."

"Tôi quan tâm nè. Đứng yên một lát nhé."

Miyuki tiến lại gần tôi và bắt đầu nới lỏng dải thắt lưng đang giữ chặt eo tôi.

Việc tuột quần áo nghe có vẻ hơi tục tĩu.

Cởi bỏ quần áo vì cô đã muốn seggs ngoài trời.

Có vẻ như Miyuki của chúng ta có sở thích phô bày cơ thể.

Sau này sẽ thật tuyệt nếu được dắt cô đi dạo khỏa thân gần nhà Tetsuya.

"Gấp phần bên trái của cổ áo lên trên và nói nó."

Tôi một lần nữa cảm nhận được sự thất vọng trong miệng khi theo dõi lời nói của Miyuki.

"Nó."

Miyuki lại nhìn tôi và chế nhạo.

Thật là một trò đùa khó chịu để phản ứng lại phải không? Tôi cũng biết điều đó.

Cô lắc đầu trong khi thắt chặt lại chiếc thắt lưng.

Tôi có thể tự mình làm điều đó, nhưng khi nghĩ đến việc cô làm điều đó thay tôi, hẳn là cô đã đánh giá tôi cao hơn sau sự kiện này.

Sau khi hoàn tất, Miyuki kiểm tra thời gian trên điện thoại.

"Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để tận hưởng sự kiện này. Hãy nhanh chóng đi thôi."

"Cậu không phải làm việc ở gian hàng sao?"

"Tôi không cần phải làm việc. Cha bảo hãy cùng cậu tận hưởng lễ hội."

"Ờm? Để cha cậu làm một mình. Đúng là con gái hư mà."

"Lúc nãy cậu mua Akitori ở đâu thế?"

Bây giờ cô đã đạt đến trình độ có thể thay đổi chủ đề một cách tự nhiên.

Tôi tự hào quá.

"Nó ở gần lối vào đền thờ. Cậu có muốn đi mua một ít không?"

"Cê. Thời tiết hôm nay mát mẻ quá phải không?"

"Ừm. Thật điên rồ khi chuyện này lại xảy ra vào đúng ngày lễ hội."

Chúng tôi trò chuyện về đủ thứ chuyện ngẫu nhiên khi đi dọc con đường tối.

Tôi, người đang nói đùa cùng Miyuki với tay đặt sau đầu.

Miyuki, người cười theo, sau đó bắt đầu một câu đố vô nghĩa chẳng buồn cười chút nào.

Bầu không khí ở đây thực sự rất tuyệt.

Tôi tự hỏi liệu Miyuki có nghĩ như vậy không?


✦✧✦✧


"Tôi muốn thịt chân."

"Thứ tôi mang tới không phải cũng là thịt chân sao?"

"Đúng vậy."

"Cậu lại ăn nó nữa à?"

"Nó ngon lắm. Matsuda-kun, cậu muốn ăn gì?"

"Thịt ngực."

"Được rồi. Chủ quầy ơi! Bán cho chúng tôi hai thịt chân và hai thịt ngực nhé?"

Miyuki gọi món với giọng nói lớn và vui vẻ, rồi rút tiền từ chiếc ví trông giống như túi đựng tiền may mắn.

Tuy nhiên, tôi là người thanh toán trước.

Đôi mắt của Miyuki mở to.

"À... Tôi định trả nó..."

"Tôi chỉ dùng số tiền lẻ còn lại thôi. Đừng lo lắng về điều đó."

"Dù sao thì... Tôi sẽ mua đồ ăn tiếp theo vậy. Cảm ơn nhé."

"Tuỳ cậu thôi."

"Nhưng Matsuda-kun. Bộ yukata của cậu trông không giống có túi. Tiền ở đâu ra thế...?"

"Cậu có tò mò không?"

Tôi làm ra vẻ tinh nghịch.

Miyuki từ từ nhìn lên nhìn xuống bộ yukata của tôi rồi từ từ mở miệng.

"K-Không phải thế... Không thể nào đúng không...?"

Ánh mắt cô tập trung vào nửa thân dưới của tôi.

Nói một cách cụ thể hơn, cô đang tìm đồ lót của tôi, rõ ràng là không thể nhìn thấy từ đó.

Tôi lè lưỡi rồi nói.

"Cậu nghĩ là tôi rút tiền từ quần lót ra à? Tôi mặc quần ngắn bên trong. Muốn xem không?"

Khuôn mặt của Miyuki lập tức đỏ lên và cô hơi cúi đầu.

"K-Không... Tôi cũng đang nghĩ rằng..."

Thật dễ thương khi nhìn thấy cô với đôi tai đỏ và vẻ hoảng loạn.

"Ừm hửm... Sao cậu không thừa nhận luôn đi?"

"Tôi không có gì để thừa nhận thì làm sao tôi có thể thừa nhận được điều gì..."

"Cậu không cảm thấy ấy náy sao?"

".... Haa..."

Miyuki thở dài khi thừa nhận sự thật.

"Matsuda-kun thường nói bậy bạ lắm, và lúc đó biểu cảm cũng kỳ lạ nữa... Tất nhiên là tôi nghĩ thế rồi..."

"Bình thường tôi có nói về việc rút tiền từ quần lót không? Chính cậu là người nói về việc không nên có định kiến..."

"K-Không phải định kiến mà là thường thức... Dù sao thì tôi xin lỗi. Tôi đã nghĩ sai..."

"Ờ thì... Tôi tự hỏi liệu anh có thực sự sai không?"

Khi tôi hỏi với nụ cười mỉm, Miyuki lại một lần nữa sửng sốt.

"Cái gì...?"

"Tôi đùa thôi. Sao cậu lại ngây thơ thế?"

"...Matsuda-kun. Chẳng buồn cười chút nào."

Giọng nói của Miyuki nghe như đang hờn dỗi.

Tôi cười khi cầm lấy món Aykitori được chế biến trong lúc chúng tôi trò chuyện và đưa hai cái cho Miyuki.

Sau đó, tôi cùng cô đi vào bên trong đền.

Đúng lúc đó, tôi, người đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ tại lễ hội cùng Miyuki, đã gặp một vị khách không mời mà đến.

Tetsuya, người đang nhìn cuộc diễu hành đơn giản của ngôi đền, đã phát hiện ra Miyuki.

"Miyuki!"

Tên khốn đó gọi tên cô và bước nhanh về phía cô.

Miyuki chào Tetsuya bằng một nụ cười rạng rỡ.

"Tetsuya-kun! Cậu cũng đi lễ hội à?"

"Ừm. Nhưng cậu đã ở đâu? Tớ đã đến gian hàng của Wataru-san, nhưng màn đã trùm kín, nên tớ bắt đầu lo lắng. Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ vậy?"

"À... Tớ bận quá nên không kiểm tra điện thoại được. Xin lỗi Tetsuya-kun."

"Nah. Cậu đang bận gì thế?"

"Tớ sẽ kể cho cậu sau. Đó là một câu chuyện dài."

Khi Miyuki liếc nhanh tôi, Tetsuya cũng nhìn theo.

Cậu ấy tỏ ra rất ngạc nhiên.

Cậu vừa mới nhận ra tôi ở đây à? Nếu đúng như vậy thì cậu ấy đúng là đồ khốn nạn.

Tetsuya không thể nói được gì trong một giây trước khi kịp hỏi.

"Matsuda cũng ở đây à? Cậu đến đây khi nào vậy?"

"Lâu lắm rồi."

"Thật sao? Cậu vừa gặp Miyuki à?"

Vậy là cậu biết đến sự hiện diện tôi rồi nhỉ.

Cậu nói như thể bản thân không quan tâm, nhưng điều đó dễ nhận ra.

"Hanazawa sẽ kể cho cậu sau."

"Ồ... Vậy sao...? Cậu có thích lễ hội không?"

"Cũng không tệ."

"Phải nhỉ...?"

Có ý gì mà hỏi thế hả, đồ đỉa khốn nạn.

Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi tên này.

Tôi vỗ vai Miyuki và chỉ về phía một biển báo có rất nhiều người đang tụ tập.

"Yo, Hanazawa, cậu có biết cách bắt cá vàng không?"

"Tôi biết chơi."

"Tôi chưa từng làm điều đó trong đời, vậy chúng ta có thể thử ngay bây giờ không? Hãy đến dạy tôi cách chơi nhé."

"Thật sao? Vậy thì chúng ta thử xem. Vậy thì Tetsuya-kun, hãy vui vẻ với gia đình nhé. Sau đó, tớ sẽ liên lạc với cậu để chào hỏi cha mẹ cậu."

Nghe những lời đó, khuôn mặt của Tetsuya tràn đầy vẻ hoảng loạn.

Trong khi tôi đang ăn mừng giữa những lễ hội bên trong.

Chắc hẳn thấy sốc lắm khi Miyuki bảo cô đi riêng với tôi.

Nếu thực sự nghĩ về điều đó, thì đó là một kết quả hiển nhiên.

Tetsuya không tham gia sự kiện trại trẻ mồ côi mà dành thời gian cho gia đình.

Xét đến tính cách của Miyuki, cô không muốn làm mất đi khoảng thời gian đó.

Những điểm tình cảm mà tôi đã xây dựng có lẽ có một phần là do Miyuki đã nói điều gì đó như thế.

"À... Okay... Đã hiểu."

Cậu ấy yếu ớt cố nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Đồ khốn nạn hèn nhát... Đây chính là lý do tại sao không thể là Tetsuya được.

Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ chen vào để ngăn không cho hai chúng tôi được ở riêng với nhau.


✦✧✦✧


"Cậu đã tốn 1000 yên rồi mà chẳng bắt được một con cá vàng nào sao?"

Miyuki, người đang đợi ở giữa đền để xem pháo hoa, lên tiếng.

Tôi gãi đầu và lẩm bẩm.

"Ai có thể nghĩ rằng lưới lại dễ dàng bị rách như vậy?"

"Ai là người không nghe khi tôi nói nó được làm bằng giấy mỏng?"

"Im lặng đi. Nghĩ lại thấy khó chịu quá..."

Tôi nhai kẹo táo.

Miyuki che miệng và mỉm cười.

Đôi mắt của cô cong lại thành hình lưỡi liềm trông vô cùng quyến rũ.

"Cậu thấy vui chứ?"

"Cũng được."

"Cậu đã chơi rất vui vẻ suốt thời gian qua, và giờ cậu lại tỏ ra khó chịu sao? Có phải vì đi lại khó khăn vì đôi dép này không?"

"Có lẽ thế. Tôi sẽ không bao giờ mang những thứ này nữa."

"Lần đầu tiên cậu mang nó thì như thế. Nhưng khi quen rồi, cậu sẽ thích vì nó mát mẻ. Ồ vâng, hôm nay tôi cũng đã rất ngạc nhiên."

"Tại sao? Bởi vì tôi bắt cá vàng rất tệ à?"

"Không... Không phải vậy. Tôi thực sự không nghĩ Matsuda-kun sẽ quan tâm đến những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi. Thật bất ngờ, và giờ tôi đang nhìn cậu như vừa khai sáng vậy."

Đột nhiên, Miyuki bắt đầu khen tôi với giọng điệu nghiêm túc.

Tôi giả vờ xấu hổ bằng cách lấy ngón tay xoa xoa dưới mũi trong khi nói.

"Tôi tử tế vì tôi cảm thấy thương hại."

"Cậu nói mình cảm thấy đồng cảm với họ vừa nảy mà. Cậu không nhớ sao?"

"Không."

"Cậu không cảm thấy ấy náy sao?"

Trả lại lời tôi nói lúc mua Yakitori. Làm tốt lắm.

"Tôi phải làm sao đây? Tôi không cảm thấy gì cả."

"Xạo choá."

"Làm sao cậu biết được tôi có xạo hay không?"

"Tôi chỉ biết vậy thôi."

"Hãy ngừng nói về những chuyện vô nghĩa này và nhìn vào pháo hoa đi."

"Pháo hoa vẫn chưa bắn..."

Vútt!

Khi Miyuki sắp đáp trả một cách đùa cợt, một quả pháo bay cao trên bầu trời.

Và với một tiếng BÙM lớn, pháo hoa trắng nổ tung khắp nơi.

Cùng lúc đó, nhiều người tụ tập tại đền thờ đồng thanh hét lên: 'TAMAYA!'

Đây là một ngôn từ truyền thống của Nhật Bản.

Miyuki, ngạc nhiên vì thời điểm bắn pháo hoa bất ngờ, bĩu môi vì đã bỏ lỡ cơ hội nói ra lời đó. Thật dễ thương.

Sau tiếng pháo đầu tiên, nhiều tiếng pháo khác vang lên liên tiếp.

Nhìn thấy đủ mọi màu sắc bùng nổ và làm sáng bừng bầu trời cũng không tệ chút nào.

"Woa...!"

Miyuki thốt lên, không thể rời mắt khỏi bầu trời, hoàn toàn quên mất việc không thể nói tamaya.

Mỗi lần pháo hoa nổ, tôi có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt của cô nàng, trông thật quyến rũ.

Tôi muốn để lại dấu hôn trên cằm và cổ thon thả của cô ấy.

"Thật sự rất đẹp... Cậu có nghĩ vậy không Matsuda-kun?"

Câu hỏi của Miyuki đánh thức tôi khỏi ảo tưởng.

Tôi không trả lời và chỉ nhìn Miyuki,

Đúng lúc Miyuki nhìn về phía tôi, tôi từ từ quay mặt về phía bầu trời và mở miệng.

"Ừm. Tuỵệt đẹp."

Tôi nói như vậy để cô bối rối không biết tôi khen cô đẹp hay pháo hoa đẹp.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro