Chương 16: Bức Ảnh Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

"Đậu moá..."

Khi tôi cố cử động các ngón chân, vùng giữa ngón chân cái và ngón trỏ của tôi bị đau nhói.

Tôi nhăn mặt khi nhìn xuống điện thoại.

[Matsuda-kun, cậu đang làm gì thế?]

Miyuki đã gửi một tin nhắn.

Đây có phải là lần đầu tiên cô hỏi tôi có rảnh không?

Tôi đã bị thương vì mang đôi dép đó quá lâu, nhưng đó là một ngày có ý nghĩa, và vì tôi thậm chí còn nhận được tin nhắn đầu tiên, hãy coi đó là vết thương vinh quang.

Tôi dụi mắt trong khi di chuyển ngón tay.

[Tôi vừa mới thức dậy.]

[Bây giờ là 11 giờ rồi đó. Tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ thế?]

Câu trả lời đến nhanh một cách đáng kinh ngạc.

Tôi có thể cho rằng cô đang đợi tin nhắn của tôi không?

Tôi cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày tốt lành.

[Tôi vừa về đã ngủ ngay, nhưng khi tỉnh dậy đã muộn thế này rồi. Còn cậu đang làm gì thế?]

[Tôi vừa đi cắt tóc về với Tetsuya-kun.]

Đựu moá. Cả hai đi riêng với nhau à?

Ngày tốt lành cái khỉ ấy, chán vãi.

[Thế cậu có cắt tóc không?]

[Tôi thì không, nhưng Tetsuya-kun thì có. Ngắn lắm luôn.]

[Vậy thì cái đầu như cái chổi lau nhà đó cuối cùng đã biến mất rồi sao?]

[Ừm. Trông rất tươi mới. Tuy nhiên, tôi thích mái tóc trước đây của Tetsuya-kun hơn. Cậu có muốn xem ảnh không?]

[Gửi đi.]

Không lâu sau đó, tôi nhận được bức ảnh Miyuki gửi.

Bức ảnh chụp hai người họ rất gần nhau và tạo dáng chữ V.

Việc Miyuki, người đang mỉm cười ngây thơ, chạm đầu vào trán của Tetsuya trông giống như một tên ăn xin khiến tôi cảm thấy hơi tệ, nhưng vẫn có điều gì đó buồn cười về toàn bộ sự việc.

Kiểu tóc mới của Tetsuya rất giống với tôi.

'Nó không hợp với cậu ấy chút nào.'

Mỗi người đều có một kiểu tóc phù hợp với mình, nhưng Tetsuya lại không nghĩ đến điều đó mà chỉ cắt ngắn hai bên tóc giống tôi.

Phần đầu của Tetsuya cao và ta có thể nhìn thấy những đường cong.

Tóc ở hai bên đầu của cậu ấy dựng đứng lên như nấm.

Cậu ấy có ghen tị với tôi vì sự việc ngày hôm qua không?

Nếu đúng như vậy thì Tetsuya vừa tự làm hại mình.

Cậu ấy đã tự mình xóa bỏ một trong những điểm tốt của mình.

Tôi cười như điên và gửi một tin nhắn.

[Tôi không muốn tọc mạch. Nhưng có lẽ nếu cậu ấy ấn hai bên tóc xuống và nhấc phần trên lên thì sẽ ổn. Miura có sáp ở nhà không?]

[Tôi cũng không chắc, nhưng có lẽ là không? Ngay từ đầu Tetsuya-kun đã không phải là người quan tâm đến kiểu tóc rồi... Có thực sự tệ đến vậy không? Tôi nghĩ là ổn thôi...]

[Nếu thực sự ổn thì cậu sẽ không nói rằng tóc của Miura xấu hơn trước.]

[Tôi đoán là lời cậu nói có phần đúng. Tuần sau chúng ta học nhé, và cậu dạy Tetsuya-kun cách tạo kiểu tóc nhé?]

Tôi không có lý do gì để làm điều như vậy.

Dù sao thì, nghĩ về phản ứng của Miyuki hôm qua, tôi nghĩ lúc này chúng tôi có thể dễ dàng ra ngoài ăn cùng nhau.

Tôi nghĩ khả năng này rất cao nên đáng để thử ít nhất một lần.

[Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Hiện tại cậu đang làm gì?]

[Tôi đang ở nhà.]

[Tí nữa cậu có bận không?]

[Không đâu.]

[Cậu đã tắm chưa?]

[Sao cậu lại hỏi tôi về chuyện đó? Cậu đang tưởng tượng cái gì vậy?]

Bây giờ cô nghĩ ngay là tôi đang nghĩ đến điều gì đó tục tĩu.

Buồn ghê. Kể cả khi điều đó là sự thật.

[Cậu làm rồi hay chưa. Hãy nói cho tôi biết.]

[Tôi đã tắm rồi.]

[Sao cậu lại tắm rồi?]

[Vì tôi vừa đi chơi về?]

Tôi đưa tay vuốt khắp tóc mình.

Tại sao tôi cứ phải vòng vo tam quốc thế nhỉ? Có phải Tetsuya đang ảnh hưởng đến tôi không?

Chúng ta cứ hỏi trực tiếp nhé.

[Cậu có ăn cùng Miura không?]

[Không, chúng tôi chia tay mà không ăn gì cả. Tôi định ăn ở nhà ngay bây giờ.]

[Đừng ăn mà hãy ra ngoài ăn cùng tôi.]

[Giờ luôn á?]

[Ừm. Gặp nhau ở nhà ga gần hiệu sách kỳ lạ đó.]

[Matsuda-kun. Cậu không thể ra lệnh cho mọi người như thế được. Cậu không nên hỏi người khác trước sao?]

[Chúng ta ăn thôi. Tôi đói rồi.]

[Hỏi một cách lịch sự.]

[Đồ ăn.]

[...Rồi rồi. Tôi sẽ chuẩn bị và đi ngay.]

Tôi nắm chặt tay khi nhận được tin nhắn.

Cuối cùng thì thẳng thắn về vấn đề này cũng là điều đúng đắn.

Tôi đột nhiên đứng dậy và chạy vào phòng tắm.


✦✧✦✧


"Matsuda-kun!"

Miyuki vẫy tay chào vui vẻ từ xa.

Tôi tiến về phía Miyuki nhưng lại cảm thấy khó chịu khi thấy cô mặc một chiếc váy dài.

"Cậu luôn mặc váy dài. Không phải nóng lắm sao?"

"Không đâu. Thoải mái lắm."

Khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, tôi sẽ bắt cô mặc váy ngắn và quần đùi ngắn để khoe đùi.

Rõ ràng là cô cũng sẽ phải mặc áo phông bó sát với áo ngực màu đen mà thỉnh thoảng sẽ bị lộ ra.

Sau đó, khi Tetsuya thấy cô trở nên quyến rũ và bối rối, tôi sẽ bí mật tóm lấy mông cô.

Tiếp theo, cả hai sẽ vào một khách sạn tình yêu trong khi chế giễu phản ứng của Tetsuya trong khi lăn lộn một cách lười biếng.

"Nhà hàng đó được bao nhiêu sao?"

"Năm sao."

"Nhiều quá... Chúng ta đi nhanh thôi. Tôi đói chết đi được."

"Chúng ta sẽ ăn gì?"

"Tôi đang nghĩ đến mì ramen. Cậu có muốn món gì khác không?"

"Nah, tôi cũng thích mì ramen. Nhưng Matsuda-kun cũng sẽ gọi thêm rau nhé?"

"Đó là sự ô uế của bất kỳ loại thực phẩm béo nào."

Miyuki lắc đầu như thể cô đã chán ngấy chuyện này rồi.

"Ừm... Ít nhất thì cậu không ăn cơm trứng nước tương... Với một người như cậu thì mì ramen có thể được coi là một món ăn lành mạnh..."

Đừng bỏ cuộc, Miyuki.

Làm cho tôi một hộp cơm bento vì sức khỏe của tôi đi.

Chúng tôi nói đùa như những người bạn lâu ngày không gặp và cùng nhau đi đến quán mì ramen.

Tôi ngồi trên quầy và gọi đồ uống, nhìn Miyuki đang chống cằm bằng một tay và trề môi sau khi đặt ống hút lên phía trên môi.

Cô thường làm điều này khi đang suy nghĩ sâu xa.

Có vẻ như cô ấy đang suy ngẫm điều gì đó.

Tôi muốn nói chuyện với cô, nhưng tôi sẽ để cô yên.

Tôi vừa giết thời gian bằng cách nhìn vào điện thoại thì Miyuki chọc tôi bằng ngón tay, nên tôi quay đầu về phía cô nàng.

"Gì thế."

"Matsuda-kun, pháo hoa hôm qua đẹp lắm phải không?"

Sau khi nghe những lời Miyuki nói, tôi đã ăn mừng ở bên trong.

Hỏi lại câu hỏi mà cô đã hỏi ngày hôm qua... Điều đó có nghĩa là cô ý thức được sự kiện xảy ra trong buổi bắn pháo hoa.

Tôi đoán là cô đang nhầm lẫn giữa việc tôi khen pháo hoa đẹp hay cô đẹp, đúng như tôi đã định.

Câu hỏi vừa rồi của cô là đang cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Tôi nhún vai và trả lời một cách đơn giản.

"Chuẩn luôn."

"Cái nào đẹp nhất? Cái màu tím à?"

Sao lại là màu tím... Khi tôi rời mắt khỏi Miyuki, nó bùng nổ cùng màu vàng.

Và cô đặc biệt chú ý nói đến cái màu tím đó?

Điều đó chỉ có nghĩa là cô đang cố gắng tìm hiểu tôi.

Tôi sẽ không mắc bẫy của chiến thuật cáo già của cô đâu.

Tôi sẽ nói rõ cảm xúc của mình ngay sau khi rời khỏi nhóm khi kỳ nghỉ kết thúc.

Nó yếu hơn thứ được tạo ra trong 15 năm qua, nhưng trên cả tình bạn.

Tôi vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu giữa hai người.

Thay vào đó, tôi sẽ học hành chăm chỉ trong kỳ nghỉ hè, để cô cảm nhận được một cảm giác yên tĩnh, mơ hồ nhưng cũng ngọt ngào... ở tôi.

Ít nhất thì tôi cũng được đưa vào Dokiaca trong nửa đầu, trước khi Miyuki và Tetsuya đến quá gần.

Kể cả nếu tôi đến đây muộn hơn một chút, tôi cũng sẽ phải cố gắng như một con chó vì đã bỏ lỡ sự kiện quan trọng nhất.

Chỉ nghĩ đến thôi là tôi thấy mệt rồi.

"Tất cả đều đẹp phải không?"

"Ừm... Đúng thế."

"Được rồi, nhưng tại sao hai người lại bỏ tôi lại và tự đi đến tiệm cắt tóc một mình?"

"À. Xin lỗi nhé. Tôi định gọi cho cậu... Nhưng Tetsuya-kun bảo là cậu ấy sẽ đi ăn tối với gia đình..."

Có đúng như vậy không?

Hay cô đang kiếm cớ để tránh mặt tôi?

Khả năng cả hai điều trên đều đúng đều cao.

Gia đình Miyuki và Tetsuya hiểu rõ nhau và sống gần nhau.

Nếu tôi hỏi Tetsuya họ có ăn không thì sự thật sẽ được tiết lộ ngay lập tức.

Kể cả Tetsuya có ngu ngốc thì có lẽ cậu ấy cũng không nói ra một lời nói dối có thể bị phát hiện dễ dàng như vậy.

Ngoài ra, tôi còn bảo Tetsuya cùng đi đến tiệm cắt tóc.

Nhưng việc cậu vẫn chọn đi một mình với Miyuki có nghĩa là cậu ấy đang coi tôi là mối đe dọa.

Có vẻ như Tetsuya đang dần cảm thấy áp lực, nhưng tôi không hề lo lắng chút nào.

Để hiểu lý do, bạn chỉ cần xem đoạn kết của Dokiaca.

Lúc đó tôi tức lắm... Nhưng giờ tôi mừng vì mọi chuyện đã như vậy, và không còn tức nữa khi tôi thực sự ở đây.

"Cậu đang nghĩ gì vậy? Sao trầm ngâm thế?"

Tôi đáp lại Miyuki.

"Tôi trông giống loại người đó lắm à?"

"Vâng. Matsuda-kun có một khía cạnh khá là trẻ con."

"Cảm giác như cậu định nói tôi chưa trưởng thành vậy."

"Một trong những vấn đề của Matsuda-kun là cậu luôn bi quan về mọi thứ."

Miyuki mỉm cười rạng rỡ và bắt đầu chế giễu tôi.

Sau khi vượt qua sự cố pháo hoa, bầu không khí kỳ lạ tạm thời đã trở lại bình thường.


✦✧✦✧


Chúng tôi ăn mì ramen ngon lành, và không chia tay nhau ở nhà ga. Thay vào đó, chúng tôi cùng nhau đi bộ đến khu phố của Miyuki, chỉ nói chuyện.

Chân tôi hơi đau một chút, nhưng để dành thời gian cho Miyuki, tôi luôn có thể xử lý được những việc ở mức độ này.

"Trước khi gặp chúng tôi, Matsuda-kun thường làm gì vào cuối tuần?"

Matsuda Ken thường đến một đường dây kỵ nữ cao cấp ở Gabukicho vào những ngày cuối tuần.

Hắn là khách quen và nếu hắn quá lười để đi, hắn sẽ gọi một nhân viên mát-xa tên Deriharu đến.

Dù tôi có mở miệng thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ có thể nói về chuyện này.

Chúng ta hãy bịa ra một lời nói dối.

"Uống rượu với mấy người khác... Chơi bida... Mấy thứ tựa như thế. Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?"

"Tetsuya-kun và tôi sống ở một thế giới khác với cậu. Nên tôi chỉ tò mò thôi."

Chà, đúng như cô đã nói, tôi đến từ một thế giới khác.

"Đó là một quá khứ đáng xấu hổ, nên cậu không cần phải biết nhiều về nó."

"Chỉ cần nhận ra điều đó, cậu sẽ biết mình đã trưởng thành."

Nếu cô cứ cho tôi quả cà rốt như thế này, tôi sẽ trở nên kiêu ngạo mất. <Tluc: Quả cà rốt là phần thưởng.>

Cô phải phạt tôi bù lại mới được nhé.

Tôi ho, giả vờ bối rối vì lời khen đó, rồi đổi chủ đề.

"Hôm nay thời tiết đẹp quá phải không?"

"Ừm. Gió thì mát, bầu trời thì đẹp."

"Cậu có muốn chụp ảnh chung không?"

"Chụp ảnh? Được thôi."

Miyuki dễ dàng chấp nhận lời đề nghị và rút điện thoại từ trong túi ra.

Tôi không thích chiếc móc chìa khóa có hình nhân vật dễ thương xuất hiện.

Nó phải là chữ viết tắt tên tôi hoặc có thể là một bức ảnh SD thì hoàn hảo hơn.

Miyuki nhìn xung quanh và tìm thấy một nơi có bối cảnh đẹp.

Sau đó ra hiệu cho tôi nhanh lên.

Tôi tiến lại gần Miyuki và nhăn mặt ngay khi ứng dụng camera bật lên.

Khác với những khuôn mặt thích đùa giỡn hay tức giận, một nụ cười nhẹ với một chút áp lực lên mắt. Một khuôn mặt nghiêm túc.

Tôi cố gắng hết sức để bắt chước góc chụp của Tetsuya và Miyuki trong bức ảnh bằng trí nhớ của mình.

Sau đó tôi thấy đồng tử của Miyuki hướng về phía tôi trên màn hình điện thoại.

Chắc hẳn đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi như thế này đúng không? Chắc hẳn cô thấy mới mẻ lắm.

"Tôi có nên đến gần hơn không? Một bên mặt của tôi đang bị khuất mất."

Trước câu hỏi của tôi, Miyuki, đang nghĩ đến điều khác, lúng túng trả lời.

"Hửm? À... Vâng... Cậu có thể đến gần hơn một chút không?"

Tôi tiến lại đủ gần để có thể chạm vào Miyuki bằng đầu của mình.

Tư thế này cũng giống như cái trong bức ảnh của Tetsuya.

Khi Miyuki về nhà, tôi hy vọng cô sẽ so sánh hai bức ảnh.

Bây giờ tôi đã ở rất gần cô rồi, và tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội của cô nàng.

Sau đó, chúng tôi sẽ chia nhau dầu gội và sữa tắm.

Mặc dù chúng tôi đã tìm được một vị trí đẹp, nhưng thứ duy nhất hiện ra trong bức ảnh chỉ là khuôn mặt của chúng tôi.

Nhưng Miyuki không nói gì về điều đó.

Cô chỉ chỉnh sửa lại quần áo và nét mặt.

Cô liếc nhìn tôi một chút và nói.

"Tôi sẽ chụp nhé?"

"Nhanh lên nàoo..."

Có lẽ việc tôi không thể nói chuyện bình thường vì phải cố mỉm cười là buồn cười, nhưng cô vẫn cười khẽ.

Sau đó, khi thấy biểu cảm của tôi dần thay đổi, cô nhanh chóng sửa lại biểu cảm và chụp một bức ảnh.

Tách!

Và thế là sau khi ăn mì ramen, chúng tôi đã chụp được bức ảnh tự sướng đầu tiên.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro