Chương 20: Kết Thúc Kỳ Nghỉ Hè (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quý khách có mang theo giấy phép không ạ?"

"Vâng, ở đây."

Khi tôi đưa giấy tờ cho người bán, anh ấy kiểm tra cẩn thận rồi gật đầu.

"Được rồi, tôi đã xác nhận rồi. Như quý khách đã nói lúc trước, thanh toán sẽ trong một lần đúng không ạ?"

"Vâng. Nếu tôi đặt hàng bây giờ thì cuối tháng 8 có hàng không?"

"Đúng vậy. Màu quý khách đặt khá phổ biến nên... Tôi sẽ liên lạc với quý khách nếu có hàng sớm hơn."

Chỉ cần tôi có được nó trước khi trường học bắt đầu thì tôi không quan tâm.

Chiếc xe tôi mua có khoảng 80% là theo sở thích của tôi và 20% là theo sở thích của Miyuki.

Tôi muốn có một cái có tỷ lệ 50/50, nhưng rồi Miyuki sẽ thấy điều đó thật phiền phức... Vì thế, tôi không thể làm gì nhiều được.

Sau này, chúng tôi có thể thay đổi khi bắt đầu hẹn hò.

Tôi quyết định suy nghĩ tích cực về vấn đề này và về nhà sau khi mua xong.

Tôi muốn gặp Miyuki vì hôm nay là cuối tuần, nhưng tôi quyết định thực hành những gì đã học trong tuần này.

Miyuki rất mong thấy tôi tiến bộ nhanh chóng.

Tôi chọn môn mà tôi không thích nhất, toán, và mở sách giáo khoa ra để bắt đầu giải bài tập.

Tôi tự hỏi mình đã dành bao lâu để giải quyết các câu hỏi.

Vào thời điểm mà xung quanh trở nên tối hơn một chút và nhiệt độ trở nên dễ chịu hơn,

Run!

Điện thoại của tôi rung lên.

Tôi vội vàng cầm điện thoại lên và mỉm cười rạng rỡ với màn hình.

Miyuki nhắn tin trước... Tôi thích lắm nha...

[Thời tiết hôm nay đẹp lắm phải không?]

[Trời vẫn nóng như thường lệ.]

[Trời bớt nóng hơn lúc chúng ta đi ăn kem. Ra ngoài chơi là thích nhất.]

[Thế ra ngoài chơi đi.]

[Tôi đã ra ngoài rồi.]

Cô ra ngoài à? Với ai cơ?

Tôi thách cô trả lời là Tetsuya.

[Cậu đang làm gì thế?]

[Cậu có biết Haruka không? Nanase Haruka.]

Nanase chính là người bạn nữ mà Tetsuya đã từng gặp trước đây.

Ơn trời. Tôi gần như phải cần làm thêm 10 lần paizuri.

[Cậu ấy có xinh không?]

[Sao cậu lại hỏi đúng như tôi nghĩ thế? Cậu chẳng thay đổi gì cả theo nghĩa này...]

[Không. Hãy nghĩ về điều đó như một câu hỏi mà tôi đã thay đổi. Vậy, cậu ấy có xinh không?]

[Ừm. Cậu ấy xinh đấy.]

Thông thường khi một cô gái gọi một cô gái khác là xinh đẹp thì ý kiến sẽ ngược lại.

Nhưng vì Miyuki đã nói vậy nên có lẽ cô ấy hẳn rất xinh đẹp.

Nếu đúng thế thì lát nữa chúng ta hãy rủ cô ấy đi chơi 3some nhé.

[Nhưng Haruka không thích những người đàn ông như Matsuda-kun.]

Một văn bản khác đến ngay sau đó.

Có thể đó chỉ là cảm xúc của Miyuki về vấn đề này, nhưng cũng có thể đó là sự thật.

Hình ảnh của tôi trong số những hình ảnh khác... thì hơi tệ.

[Ai nói gì về điều đó đâu? Tôi chỉ hỏi cậu ấy có xinh không thôi. Thế, bây giờ cậu đang mặc gì?]

[Giống như ngày hôm qua.]

[Gửi ảnh.]

[Không... Tôi không muốn. Hôm nay cậu đã học chưa?]

Tôi đã gửi một bức ảnh về những câu hỏi mà tôi đã làm cho đến lúc đó và gửi nó dưới dạng tin nhắn.

[Khoảng chừng này à?]

[Cậu đã học chăm chỉ. Tôi sẽ khen ngợi cậu.]

[Vậy thì gửi cho tôi một bức ảnh trang phục của cậu đi.]

[Matsuda-kun là đồ biến thái à?]

[Ý tôi là, không phải tôi đang yêu cầu xem đồ lót của cậu đâu... Chỉ là bộ trang phục hôm nay của cậu thôi.]

[Tôi đã nói là không muốn rồi. Cà phê của tôi đến rồi nên dừng lại ở đây thôi. Học chăm chỉ nhé.]

Tôi nghĩ chúng tôi đã đủ gần để làm được ít nhất là điều này.

Sau này tôi sẽ bắt cô phải gửi ảnh đồ lót thật đấy, nên hãy chuẩn bị đi.

Đó là những gì tôi nghĩ khi bắt đầu xem lại các câu hỏi. Nhưng, khi điện thoại của tôi nhận được một bức ảnh không lâu sau đó, hai bên miệng tôi trượt lên.

Đúng là Tsundere mà.

Dù sao thì hôm nay cô mặc một chiếc áo cánh màu trắng.

Mặc dù được làm bằng chất liệu không nhìn rõ bên trong nhưng những chiếc bình sữa khổng lồ đó cũng không thể giấu được ngay cả khi cô cố gắng.

Nhìn bức ảnh cô mỉm cười với tách cà phê bên cạnh, tôi đã muốn chiếm trọn Miyuki cho riêng mình rồi.

Thật đáng thất vọng khi tôi không thể nhìn thấy chiếc quần, nhưng dù sao cũng nên biết ơn vì cô đã gửi bức ảnh ngay từ đầu.

[Đẹp quá.]

Sau khi trả lời ngắn gọn, tôi định tập trung vào việc học, nhưng thay vào đó, tôi lại nghĩ về sự kiện đó.

Sự kiện cuối cùng của kỳ nghỉ hè diễn ra vào giữa tháng 8 trong lễ hội Nhật Bản và kỳ nghỉ lễ dài được gọi là Obon.

Cho đến lúc đó, tôi sẽ đi chơi thật nhiều với Miyuki để cải thiện mối quan hệ của chúng tôi.


✦✧✦✧


"Matsuda-kun, cậu sẽ làm gì vào lễ Obon?"

Miyuki vừa hỏi vừa quạt mát cho mình trong khi cảm nhận luồng không khí mát lạnh từ máy điều hòa.

Tôi nhìn vào lịch trước khi trả lời.

"Tôi chán quá, có lẽ tôi sẽ đi ngắm biển."

"Thật sao? Biển nào?"

Mắt Miyuki sáng lên khi cô tỏ ra thích thú.

Bởi vì cô cũng sắp đi ngắm biển cùng gia đình.

"Isshiki."

"Ồ...? Tôi cũng vậy á...?"

"Điều đó có đáng ngạc nhiên không? Isshiki gần và nước trong nên rất nhiều người đến đó vào các ngày nghỉ."

"C-Chà, thì cho dù điều đó có đúng đi nữa... Cậu có đi cùng Watanabe Takashi không?"

"Không. Tôi đi một mình."

"À... Vậy à...?"

Cô có vẻ nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

Có phải vì tôi không đi cùng Takashi hay vì tôi không đi cùng người phụ nữ khác, chỉ có Miyuki mới biết...

Nhưng tôi muốn tin rằng cô đang nghĩ đến điều sau.

"Vậy thì đi cùng Tetsuya-kun nhé? Tetsuya-kun bảo là cậu ấy cũng sẽ đi Isshiki."

Tôi rất biết ơn vì cô muốn quan tâm tôi vì tôi sẽ đi một mình, nhưng tôi thà chết còn hơn đi cùng Tetsuya.

"Miura có lẽ sẽ đi cùng gia đình phải không?"

"Đúng vậy... Hừmm... Nếu cậu đi một mình thì tôi nghĩ cậu sẽ buồn chán lắm... Nếu cậu thấy ổn thì Matsuda-kun, cậu có muốn đến nhà tôi và đi cùng gia đình tôi không?"

Gì thế này?

Tôi vừa nghe nhầm đúng không?

Miyuki muốn đi du lịch với tôi và gia đình cô á?

Rõ ràng là chúng tôi có thể sẽ cùng nhau đến Isshiki rồi tách ra khi đến nơi... Nhưng điều đó vẫn gây sốc.

Sự kiện bổ sung này xảy ra có phải vì tôi, nhân vật chính mới, không có gia đình và đã phát triển mối quan hệ thân thiết với Miyuki không?

Dù là gì đi nữa thì đây cũng là cơ hội mà tôi không thể bỏ lỡ.

Tôi sẽ nhân cơ hội này để nhìn thấy khuôn mặt của mẹ và chị gái cô, những người mà tôi chỉ có thể nhìn thấy hình bóng khi chơi game.

Tôi cũng sẽ ghi được một số điểm với họ.

"À... Người nhà cậu sẽ không thấy khó chịu sao?"

"Cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra ở đền thờ không? Khi cậu giúp đỡ trại trẻ mồ côi."

"Đó là cha của cậu, không phải tôi mà."

"Đột nhiên cậu trở nên khiêm tốn thế? Nếu không phải vì Matsuda-kun, chúng tôi đã nghĩ rằng đứa trẻ đó chỉ là một tên trộm, vậy nên Matsuda-kun đã giúp họ."

"Cứ cho là đúng đi. Nhưng tại sao bây giờ cậu lại nhắc đến chuyện đó?"

"Lần cuối cùng chúng tôi đi ăn ngoài, cha đã nói về Matsuda-kun. Cậu có một trái tim nhân hậu... Rằng tôi đã có một người bạn mới tốt bụng. Khi tôi nói về việc cậu từng là một tên côn đồ nhưng đang dần thay đổi, điều đó khiến mẹ và chị gái tôi cũng tò mò về cậu."

Bố vợ ơi, nếu bố giúp con nhiều như thế này thì con biết phải làm sao?

Trò chơi NTR bố đã biến mất... Tôi sẽ cất nó đi.

"Vậy thì ổn chứ?"

"Vâng."

"Thật hấp dẫn... Nhưng liệu nó có thực sự ổn không? Với cậu á?"

"Tôi không quan tâm đến điều đó chút nào."

"Vậy thì tôi sẽ được cậu chiếu cố cho đến khi chúng ta đến Isshiki."

"Được rồi. Cậu biết chúng tôi sống ở đâu đúng không? Cậu chỉ cần đến đó trước 9 giờ sáng mai. Nếu cậu ngủ nướng, chúng tôi sẽ đi mà không có cậu đấy."

Miyuki đùa giỡn cảnh báo tôi rồi đứng dậy.

Cùng lúc đó, Tetsuya cũng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Dạo này cậu thường xuyên sử dụng nhà vệ sinh của tôi. Nhà vệ sinh nhà cậu ấy có bị tắc không?

Đồ khốn nạn thô lỗ.


✦✧✦✧


Tôi đến trước nhà Miyuki với rất nhiều quà trên tay, và bước nhanh hơn khi thấy bốn người đang đứng xung quanh.

Tôi thở không ra hơi khi phải mang tất cả đống hành lý đó, nên ngay khi đặt chúng xuống, tôi bắt đầu nhìn các thành viên trong gia đình Miyuki.

Tôi sẽ bỏ qua Wataru vì tôi đã nhìn thấy ông ấy ở đền thờ...

Không giống như đôi mắt ngây thơ của Miyuki, đôi mắt của chị gái cô hơi xếch lên.

Mặc dù cũng có vẻ ngoài dịu dàng giống em gái nhưng cô lại toát lên vẻ quyến rũ tinh tế.

Mẹ của Miyuki trông rất giống cô con gái út của mình.

Nhìn thoáng qua thì cô trông như đang ở độ tuổi cuối đôi mươi, tôi tự hỏi liệu gia đình này có may mắn nào đó trong gen không?

Kể cả khi đó rõ ràng là gia đình của nữ chính thì cũng quá gian lận.

Đặc biệt là nụ cười ấm áp ấy dành cho tôi... Tôi nghĩ tôi đang yêu rồi.

Wateru đã làm gì trong kiếp trước để có thể ở bên những người này?

Tôi đang cảm thấy ghen tị. NTR bố... Tôi có nên đưa nó trở lại bàn đàm phán không?

Không, chúng ta hãy ngừng suy nghĩ như một tên rác rưỡi nào.

Hôm nay, tôi sẽ trở thành một người đàn ông tốt bụng giống như Miyuki.

Tôi nhanh chóng hoàn tất việc quét và cúi chào.

"Xin chào mọi người ạ, cháu tên là Matsuda Ken."

Trước giọng nói kiên quyết của tôi, Wateru tiến lên một bước và vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Cháu đến sớm thế. Đến đây nào."

Tôi không biết là họ sẽ ra ngoài sớm như vậy, nhưng tôi đoán thật may là tôi đã đến sớm hơn 20 phút.

Sau khi trao đổi tên với gia đình Miyuki, tôi mang hành lý đến chỗ mẹ Miyuki, cô tự giới thiệu mình là Midori.

"Thưa cô, đây là quà cháu biếu gia đình ạ... Cháu hy vọng gia đình có thể nhận nó. Vì là lễ Obon... Cháu mua nó theo cảm tính thôi ạ."

Mắt của Midori và cô con gái lớn Kanna mở to.

Cả Miyuki nữa.

Nhìn phản ứng của họ, có lẽ họ nghĩ rằng tôi sẽ dùng nó như hành lý của mình.

"Quà biếu cho gia đình cô à?"

Tôi gãi đầu như thể cảm thấy xấu hổ vì lời nói của Midori và trả lời.

"Vâng ạ... Cháu đã mua bia, hoa quả và những thứ tương tự. Để mọi người có thể ăn khi chúng ta đến Isshiki..."

Có thể cô thấy phiền phức, nhưng vì tôi đang nghĩ đến mối quan hệ giữa con rể tương lai và gia đình, nên cô cứ nhận đi.

Midori che môi như một cô gái trẻ và nói lời cảm ơn.

"Cháu thực sự không cần phải làm vậy đâu... Cô thực sự rất biết ơn. Chúng ta sẽ tận dụng nó thật tốt, Matsuda-kun."

"Không có gì đâu ạ."

"Matsuda-kun, cháu chỉ định đi biển thôi sao?"

"Đúng ạ."

"Vậy thì ăn cùng nhà cô đi. Cô sẽ thấy tệ nếu ăn mà không có cháu."

Tôi biết nếu là gia đình Miyuki, họ sẽ trả lời thế này nên tôi chỉ mua đồ ăn và đồ uống.

Tôi vẫy tay khi nói.

"Không sao đâu ạ. Cháu đã được gia đình cô chiếu cố cho đến khi đến Isshiki rồi ạ."

"Đừng như vậy, ăn cùng gia đình đi. Cháu bảo đi một mình mà nhỉ? Không phải cháu sẽ bơi suốt đâu ha."

"Nhưng đây là chuyến đi gia đình..."

"Cháu có cảm thấy gia đình cô không thoải mái khi ở gần không?"

"Không... Không phải vậy ạ."

"Vậy thì không có vấn đề gì phải không?"

"Aaa..."

Tôi giả vờ không biết nói gì và không trả lời.

Đó là một hành động hiển nhiên. Để Miyuki nói rằng được phép ăn cùng chúng tôi trước.

Đúng như tôi dự đoán, Miyuki ngừng nói chuyện với Kanna và tiến về phía chúng tôi và mỉm cười như thể mọi chuyện đều ổn.

"Chúng ta làm thế đi, Matsuda-kun. Chị gái tôi nói là ổn. Và cha cũng vừa đồng ý."

Ngay từ đầu tôi đã không có ý định từ chối rồi, vậy nên hãy ngừng diễn trò này đi.

Tôi nhìn về phía Midori và Wateru rồi cúi chào giống như trước.

"....Xin được gia đình chiếu cố ạ."

Khi nghe những lời đó, Wateru vỗ tay như để làm không khí vui vẻ hơn.

"Được rồi, vậy thì thế đi. Chúng ta đi thôi nhé?"

"Cháu sẽ giúp mang hành lý."

"Được chứ?"

"Vâng ạ."

Tôi mang hành lý cùng Wateru, lên xe của ông ấy và hướng đến Isshiki.

Tôi ngồi ở ghế bên cửa sổ bên trái. Miyuki ngồi cạnh tôi.

Dầu gội đầu của Miyuki hôm nay có phải là cherry không? Nó rất thơm. Tôi thích nó.

Trong khi tôi, Miyuki và gia đình cô nói về nhiều điều, tôi cũng đang xem xét lại kế hoạch của mình cho sự kiện sắp tới.

Sự kiện này sẽ diễn ra trên bãi biển và bạn có thể xem đó là cuộc thi giữa tôi và Tetsuya.

Trước khi cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì, điều bắt buộc là tôi phải đến đó trước.

Và tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng để làm điều đó.

Thật vô lý khi cậu ấy đến đó trước tôi, người đã biết về sự kiện này và đang lên kế hoạch thời gian chính xác cho nó.

Nếu điều đó thực sự xảy ra, tôi sẽ có quyền trở thành nhân vật chính của Dokiaca.

Cái quái gì thế này? Có phải chân tôi chạm vào chân Miyuki không?

Nó chào cờ mà không cần tôi phải làm gì cả.

Đây không phải lúc để làm thế. Bình tĩnh lại đi thằng em của tôi ơi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro