Chương 21: Kết Thúc Kỳ Nghỉ Hè (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như để chứng tỏ lễ Obon đã tới, bãi biển đông nghịt người.

Chà, đối với người hiện đại, loại ngày lễ này thực sự là ngày nghỉ làm.

Bao gồm cả gia đình của Miyuki.

"Matsuda-kun."

"Gì thế."

Tôi ngạc nhiên khi quay lại khi nghe thấy giọng nói của Miyuki.

Bởi vì người đứng ở đó là Kanna chứ không phải Miyuki.

"C-Cái quái gì thế này..?"

Khi chúng tôi ở trong xe, giọng nói của họ khác nhau, nhưng bây giờ thì hoàn toàn giống nhau.

Khi tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, Kanna cười và bỏ đi.

Miyuki có vẻ như đã từ bỏ Kanna và bước về phía tôi.

"Xin lỗi vì trò đùa của chị tôi... Nó hơi quá đáng. Tetsuya-kun cũng thường bị làm thế."

"Chị gái của cậu là diễn viên lồng tiếng hay gì đó à?"

"Không phải vậy... Chị ấy chỉ thường làm thế từ khi cả hai còn nhỏ thôi."

Trái ngược với Miyuki, cô ấy có vẻ là người khá thích chơi khăm.

Trong trường hợp đó, tôi tự hỏi liệu có thể quan hệ 3some được không?

Tôi thích nó...

"Biển đẹp quá phải không? Cảm giác thật dễ chịu..."

Miyuki duỗi tay sang hai bên và cảm nhận làn gió thổi từ đại dương.

Vì gió thổi vào áo phông và váy của cô nên tôi có thể nhìn rõ đường cong cơ thể cô nàng.

Mỗi lần nhìn thấy, tôi lại nhớ đến bộ ngực khủng khiếp đó. Với vòng eo thon và hông rộng...

Đặc biệt là phần gần dưới vùng chữ Y của cô hơi phồng ra... Quá nóng bỏng mà.

"Matsuda-kun! Đến đây ăn dưa hấu đi!"

Tôi trở về thực tại khi Midori gọi chúng tôi và tôi vỗ nhẹ vào vai Miyuki.

"Chúng ta đi ăn dưa hấu nhé."

"Cê."

Trên bãi biển, tôi ngồi trên chiếu trong khi ăn nhiều món ăn khác nhau cùng gia đình Miyuki.

Tetsuya có lẽ đang ở đâu đó gần đây.

Có lẽ cậu đang liên tục gọi cho Miyuki ngay lúc này, nhưng thật đáng buồn cho cậu ấy, Miyuki thậm chí còn không thèm liếc nhìn điện thoại.

"Matsuda-kun, sao cậu im lặng thế? Là vì cậu ở cùng gia đình tôi sao? Cứ cư xử như bình thường đi."

Cô chỉ thích trêu chọc tôi thôi.

Tôi liếc nhìn Miyuki, người đang thì thầm như thể chỉ mình tôi nghe thấy, rồi rụt tay lại khi không ai nhìn thấy.

Rồi nhẹ nhàng ấn vào lưng Miyuki.

Câu này có ý muốn truyền tải thông điệp bảo cô dừng lại.

Miyuki hiểu ý tôi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Matsuda-kun, cậu có định bơi không?"

"Giờ á? Tôi muốn tiêu hóa trước..."

"Cậu có thể tiêu hóa khi chơi. Matsuda-kun luôn làm như vậy."

"Khi nào mà..."

"Nếu bây giờ cậu không bơi, cậu có thể trông đồ cho chúng tôi được không? Chị Kanna và tôi sẽ đi thay đồ."

"Hiểu rồi."

Miyuki cầm bộ đồ bơi và đi đến phòng thay đồ cùng Kanna.

Wateru nhìn cô và chậc lưỡi.

"Để cháu trông đồ hộ... Thật ngại quá..."

"Miyuki có vẻ phấn khích hơn bình thường. Xin lỗi nhé. Matsuda-kun, sao cháu không đi bơi luôn đi?"

Trước lời xin lỗi của Midori, tôi lắc đầu một cách khoa trương.

"Không sao đâu ạ. Cháu thực ra không đến đây để bơi đâu. Cháu chỉ định thư giãn trên bãi biển thôi. Cháu có thể trông chừng tất cả hành lý ở đây. Nên hai cô chú cứ đi chơi vui vẻ đi ạ."

"Cô chú cũng không hẳn là đến đây để bơi. Cô cho rằng Matsuda-kun là kiểu người thích ngắm cảnh như gia đình cô ha?"

"Không phải là cháu đặc biệt thích ngắm cảnh đâu... Chỉ là ở nhà một mình chán lắm nên..."

Trong lúc tôi trò chuyện nhẹ nhàng với Wateru và Midori, tôi quay lại thấy Miyuki và Kanna quay lại sau khi thay đồ.

Cả hai đều mặc đồ đi biển thông thường.

Quần short trông giống như váy, áo khoác ngoài dài tay có gắn khóa kéo.

Tôi muốn nhìn thấy Miyuki mặc bikini, nhưng cô không có hứng thú khoe cơ thể.

Có vẻ như Kanna cũng vậy... Tôi đoán họ thực sự là chị em.

Ít nhất thì tôi có thể nhìn thấy cặp đùi trắng như tuyết của Miyuki.

"Cậu thực sự không đi sao?"

Miyuki vừa hỏi vừa ném một quả bóng bãi biển vào lưng tôi.

Tôi thấy vui khi thấy cô có vẻ khá thoải mái khi ở bên tôi.

Bây giờ thì cứ loay hoay đi. Sau này cô sẽ cảm ơn tôi trong khi khóc thét không ngừng.

"Tôi không đi. Nếu cậu định chơi thì hãy dãn cơ một chút trước đã."

"Tôi có thể làm điều đó một cách tự nhiên khi chơi. Dù sao thì tôi cũng sẽ không bơi xa đâu. Chúng ta sẽ bắt đầu thôi, vậy nên nếu cậu thấy chán thì hãy đến tìm chúng tôi nhé?"

Tôi biết cô sẽ bỏ qua lời khuyên của tôi.

Hôm nay cảm giác nguy hiểm của cô dường như đã hoàn toàn biến mất.

Miyuki vẫy tay một cách hời hợt và đi về phía biển cùng Kanna.


✦✧✦✧


Tôi xin phép Midori và Wateru đi dạo.

Tôi không chỉ đi loanh quanh một cách ngẫu nhiên, mà còn không đi đủ xa để mất dấu Kanna và Miyuki đang hào hứng chơi bóng.

Ở bãi biển này, có những chỗ nước đột nhiên trở nên sâu.

Thông thường, nhân viên cứu hộ sẽ ngăn không cho mọi người đi vào những khu vực đó, nhưng không thể kiểm soát được nhiều người như vậy với số lượng nhân lực hạn chế mà họ có.

Sự kiện này xảy ra khi nhân viên cứu hộ đang ở một nơi khác và Kanna ném bóng đi quá xa.

Miyuki cố gắng bắt quả bóng nhưng bị chuột rút ở chân và ngã xuống một nơi sâu.

Đó là một sự kiện nguy hiểm. Một sự kiện mà cô có thể chết đuối nếu bạn làm hỏng.

Nhưng thực tế điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Kể cả khi tôi không làm gì cả, nhân viên cứu hộ vẫn tìm thấy Miyuki trước khi có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với cô nàng.

Kể cả khi tôi đứng yên, tôi cũng không bị mất điểm ảnh hưởng vì làm như vậy.

Tất nhiên là tôi sẽ không đứng yên một chỗ.

Tôi muốn tham gia sự kiện này để hoàn toàn chiếm được tình cảm của Miyuki dành cho mình.

Tôi kiểm tra những thứ tôi có thể sử dụng cho sự kiện gần mình và giả vờ đi bộ xung quanh trong khi ở gần Kanna và Miyuki.

Tôi có thể nhìn thấy Tetsuya... Ở đằng xa kia.

Có vẻ như cậu cũng đang đi bộ giống tôi, nên có lẽ cậu ấy sẽ sớm phát hiện ra Miyuki sau khi sự kiện bắt đầu.

Chuyện này có thể xảy ra bất cứ lúc nào...

Tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh đó mười, không, một trăm lần trong khi nhìn đồng hồ,

Pong!

"Aaa... Chị đánh đi đâu thế...!"

Tôi chỉ có thể nghe được lời phàn nàn của Miyuki từ đây và tôi cảm thấy căng thẳng.

Bắt đầu rồi.

Miyuki vượt qua làn sóng yếu để lấy bóng.

Những người gần đó quá bận chơi đùa, còn Kanna thì nhìn những con mòng biển thay vì Miyuki.

Tetsuya sẽ sớm nhận ra Miyuki và nhận ra vấn đề nghiêm trọng khi cô quay đầu đi hướng khác...

Cho nên tính đến thời điểm hiện tại, tôi là người duy nhất nhìn thấy Miyuki.

Quả bóng di chuyển ngày càng xa hơn rất nhanh, nên Miyuki nhanh chóng bắt đầu bơi theo nó.

Miyuki đang bơi theo quả bóng với tư thế vụng về, biến mất dưới đại dương.

Sau đó, cô liên tục thụt lên thụt xuống dưới làn nước.

'Chính lúc này.'

Sau khi chứng kiến sự việc xảy ra, tôi lấy một chiếc phao trẻ em và một chiếc áo phao rồi chạy nhanh nhất có thể.

"Hả!? MẸ ƠI!"

Tôi nghe thấy tiếng hét ngạc nhiên của đứa trẻ vọng tới từ phía sau.

Có vẻ như đứa bé nhận ra tôi đã lấy cắp đồ của mình.

Thật phiền phức... Anh mày sẽ cho mày ít tiền sau nhé.

Vì nước đã cao tới ngang eo tôi nên tôi dần dần đi chậm lại.

Khi tôi đến gần Miyuki hơn, tôi có thể thấy vẻ đau đớn của cô khi cố gắng hết sức để giữ mình trên mặt nước và nó ngày càng lớn hơn.

Kể cả đó có là mục đích của sự kiện thì tôi vẫn không muốn thấy Miyuki phải đau khổ...

Lẽ ra tôi nên cứu cô khi đang chơi cùng nhau, tôi không nên đi xa đến thế.

Tôi hét lên với Kanna đang nhìn xung quanh.

"Chị Kanna! Chị Kanna!"

Kanna quay đầu về phía tôi.

"Ồ...? Có chuyện gì thế? Matsuda-kun."

"Gọi cứu hộ đến!"

Tôi chỉ vào nơi Miyuki đang ở, rồi bơi về phía cô sau khi vứt phao và áo phao vào một nơi gần đó.

Tủm!

Sau đó, tôi bắt đầu bơi về phía Miyuki bằng toàn bộ sức lực còn lại của mình.

"Khụ! Oaaa...!"

Miyuki thấy tôi tiến lại gần mình khi cô đang nuốt nước biển.

Biểu cảm đau đớn của cô bắt đầu lộ ra một chút hy vọng.

Tôi cố gắng bám vào phao đang trôi đi và tập trung hết sức có thể để ném nó cho đúng.

Nó đáp xuống ngay cạnh Miyuki với tiếng TỦM lớn!

Miyuki theo bản năng đưa tay ra và nắm lấy phao.

Đó là một cú ném hoàn hảo. Tôi có thể giành chiến thắng trong một cuộc thi toàn quốc với trình độ kỹ năng này.

Cuối cùng, tôi lấy áo phao và đến gần Miyuki, định bám vào cái phao đang lắc lư và hỏi Miyuki xem cô có ổn không.

Nhưng thay vì nắm lấy phao, cô lại nắm tóc tôi và ném tôi xuống nước.

Sức mạnh của Miyuki khi mạng sống bị đe dọa thực sự mạnh mẽ đến kinh ngạc.

Tôi không thể thoát khỏi cô để trở lại mặt nước.

Tôi thậm chí còn mất luôn cả chiếc áo phao mà tôi đang giữ.

'Ôi... Chết tiệt...'

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao người ta lại bảo không nên trực tiếp cứu nạn nhân đuối nước.

Tôi đã tiến lại quá vội vàng.

Tôi thậm chí còn không thể cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của Miyuki.

Với tốc độ này, tôi sẽ chết trước lúc đó mất.

Tôi định tiến lại gần cô trong khi mặc áo phao, nhưng tôi đã làm một điều ngu ngốc sau khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô nàng.

Dùng hết sức lực còn lại, may mắn là tôi có thể đẩy chân Miyuki ra.

Sau đó, tôi nắm lấy lưng Miyuki khi cô đang vung một chân một cách điên cuồng, và nhấc cô lên bằng cách đặt tay ra sau mông và lưng cô ấy.

Miyuki nổi ngang trên mặt nước.

Dưới nước, tôi hầu như không nhìn thấy chiếc áo phao đang trôi gần đó.

Nhưng mỗi lần mở mắt ra dưới biển, tôi lại thấy đau kinh khủng.

Khi tôi dẫn Miyuki đến chỗ áo phao, cô cố gắng bám vào nó bằng cánh tay.

Sau khi xác nhận rằng sự phản kháng của Miyuki đã giảm bớt phần nào, tôi bế cô lên và đứng im.

Đó là để cô có thể tự mặc áo phao.

Sau một lúc, Miyuki trở nên bình tĩnh hơn nhiều và cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cuối cùng cô cũng mặc được áo phao.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi từ từ xuất hiện phía sau Miyuki.

"Haaaaa!"

Khi tôi thở ra hơi thở mà tôi đã nín thở bấy lâu nay, Miyuki, người đang ho liên tục, đã đưa tay về phía tôi.

Lại nữa. Tôi hiểu là cô sợ, nhưng cố gắng dìm chết tôi luôn thì quá đáng quá.

Tôi búng mạnh vào trán Miyuki.

Bụp!

"Khụ... Kyaa! Khụ!"

Có tiếng hét xen lẫn ở giữa, nghe có vẻ buồn cười.

Bụp!

Tôi nói sau khi búng nhẹ trán cô, nửa giận dữ nửa lo lắng.

"Cứ đứng yên... khụ... đồ ngốc... Cậu định chết chùm cả hai à? Tôi sẽ... bắt đầu kéo cậu lại... Vậy nên cứ đứng yên đi... Được chứ?"

"Ọcc... oẹ..."

Miyuki vẫn đang nôn nước biển ra nhưng vẫn cố gật đầu yếu ớt.

Bây giờ cô đang lắng nghe, khi cô đã bị đánh. Như tôi nghĩ, cần phải có một chút trừng phạt.

Tôi nắm lấy nách Miyuki và bắt đầu di chuyển chậm rãi trong nước.

Đây không phải là kỹ năng mà nhân viên cứu hộ sử dụng sao?

Tôi đã xem rất nhiều video về điều này để phòng ngừa, nhưng không ngờ tôi lại sử dụng nó một cách tự nhiên như vậy...

Đây chính là sức mạnh của nhân vật chính. Tuyệt vời.

Chúng tôi nhanh chóng được cứu hộ bởi nhân viên cứu hộ Kanna gọi đến.

Mặc dù Miyuki đã gây náo loạn trước đó, nhưng tình trạng của cô quá nhẹ đến mức cô thậm chí còn không được xếp vào loại nạn nhân đuối nước cấp độ một.

Tôi biết rõ điều đó nên tôi nhìn qua Miyuki đang ho trên thuyền và kiểm tra xung quanh.

Có lẽ vì Kanna làm ầm ĩ như vậy nên mọi người dần tụ tập quanh chúng tôi.

Giữa đám đông, có Tetsuya đang nhìn về phía con thuyền với vẻ lo lắng.

Đồ khốn... Cậu nhận ra Miyuki sắp chết đuối nhưng lại không thể làm gì vì tôi đúng không?

Tôi cười anh chàng trong đầu mình rồi nằm ngửa ra trên thuyền.

Khi tôi làm vậy, Miyuki từ từ bò về phía tôi với đôi mắt đờ đẫn.

Cô có định ôm tôi không?

Đó là những gì tôi đang nghĩ,

"Ọcc!"

Cùng với tiếng ho của Miyuki, một lượng lớn nước trào ra từ môi cô và bắn thẳng vào mặt tôi, theo bản năng tôi đã né tránh.

Dòng nước ấm chảy qua tai tôi.

Thời gian phản xạ của tôi thật điên rồ... Có lẽ tôi nên thử sức mình ở đội tuyển quốc gia.

Đợi đã. Đó không phải là phần thưởng sao?

Tôi không nên né tránh nó.

Cảm thấy hối hận, tôi nằm xuống thuyền trong khi cứu hộ trấn an Miyuki.

Sự kiện này đánh dấu sự kết thúc của kỳ nghỉ hè.

Bây giờ chúng ta hãy cùng thưởng thức phần kết trong khi chờ đến khi vào học.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro