Chương 5: Tề Phi chết tiệt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"You're the light, you're the night
You're the color of my blood
You're the cure, you're the pain
You're the only thing I wanna touch
Never knew that it could mean so much, so much..."

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, An Kì chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu sang một bên, đưa tay lần mò điện thoại trên chiếc kệ gỗ cạnh giường, cầm lên. Trên màn hình phản chiếu lại một dãy số không tên. Là số lạ sao?

Điện thoại của cô trước giờ rất ít có số lạ gọi tới. Là ai vậy?

Cô ấn xuống phím nghe. Còn chưa kịp nói gì, bên kia đã vọng lại giọng nói vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ:"Còn không mau thức dậy. Cho cô mười lăm phút, chuẩn bị mọi thứ rồi xuống nhà."

"Sao có th.."Còn chưa kịp phản hồi, đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh "tút... tút...tút" Tề Phi chết tiệt sao anh ta có thể không có chút tình người nào như vậy.Tối qua bắt cô thức tới ba giờ sáng để hoàn thành tập hồ sơ của Mạc thị, bây giờ lại bắt cô thức dậy. Anh ta đúng là tên chết tiệt.

An Kì lăn lộn vài vòng trên giường, điệu bộ hờn dỗi. Chợt nhớ ra vị Tề tổng đáng kính của cô cho cô mười lăm phút để xuống nhà, An Kì như được gắn lò xo, vội bật dậy chạy thẳng vào phòng tắm chuẩn bị.

Vì hôm nay là buổi đầu tiên Lý An Kì cô đi làm tại một tập đoàn lớn, cô quấn khăn tắm chạy về phía tủ quần áo, chọn lấy một chiếc váy đen trễ vai, viền váy là vải ren, bó sát, ôm lấy cơ thể cô, để lộ ra đường cong mê người.

Thay đồ xong, cô ngắm nghía bản thân trước lớp gương một chút. Nở một nụ cười, cô nhanh chóng rời khỏi phòng bước xuống nhà.

Phía dưới, Tề Phi như đã mất hết kiên nhẫn. Hai mươi phút trôi qua, Lý An Kì cô vẫn chưa chịu bước xuống.Đưa tay vào túi quần lấy điện, còn chưa kịp gọi thì nơi cầu thang phát ra tiếng lộc cộc của giày cao gót. Một thân ảnh tưởng chừng đã quá đỗi quen thuộc xuất hiện trước mặt anh. Là An Kì, cuối cùng cô cũng chịu xuống.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Tề Phi như không thể rời mắt khỏi cô. Hôm nay trông cô thật đẹp, khác hẳn với bộ dạng khó coi lần trước. Vừa nhìn, anh vừa nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên một đường cong.

Lại là điệu bộ này, nó khiến An Kì cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Cô lùi lại một bước, khe khẽ lên tiếng như sợ làm Tề Phi khó chịu:"Này anh, tôi chuẩn bị xong rồi, có thể đi làm được chưa vậy?"

Câu nói như kéo Tề Phi quay về thực tại, thu lại vẻ mặt ngây ngốc của mình, anh tiến lên phía trước cúi xuống ghé sát tai An Kì, giọng trầm thấp vang lên:"Ở tập đoàn của tôi, nhân viên nữ không được phép ăn mặc quá lộ liễu. Đặc biệt là thư kí của tôi."

"Nhưng tại sao?" An Kì không khỏi tò mò hỏi ngược lại anh.

Tề Phi kiên nhẫn giải thích cho cô nghe:"Đơn giản thôi, là vì tôi sẽ chẳng thể tập trung làm việc nổi nếu có một cô thư kí xinh đẹp như em ở bên cạnh."

Gương mặt An Kì từ khi nào đã đỏ bừng lên.Tư thế đứng của hai người, Giọng nói của anh, và cả câu nói vừa rồi nữa, nó khiến cô không thể không xấu hổ. Vội đẩy anh ra, cô quay ngoắt chạy lên phòng. Vừa chạy hớt hải vừa nói lại:"Tôi lên thay trang phục."

Bộ dạng ngốc nghếch này của cô khiến ai kia không thể kìm được mà nở nụ cười."Em thật dễ bị hù doạ" Tề Phi trong lòng thầm nghĩ.

Lát sau, An Kì bước xuống với bộ quần áo "kín cổng cao tường". Cô đi tới trước mặt anh, nói:"Tôi đi làm, sắp muộn rồi."

"Chúng ta cùng đi."

"Anh đợi tôi sao?" An Kì tò mò hỏi.

"Tôi đã có lòng đợi em, đưa em đi cùng cho đúng giờ. Chẳng lẽ em muốn trong ngày đầu tiên đi làm lại nhận được thông báo trừ lương sao?"

Trừ lương? Không, cô không thể bị trừ lương được. Cô hấp tấp hỏi lại anh

"Vậy chúng ta đi bằng gì?"

"Xe hơi." Anh ngắn gọn đáp

"Vậy là đi bằng xe hơi thật sao?"

"Tất nhiên."

Nét mặt cô bỗng chốc thay đổi, phảng phất chút buồn.Cô nói

"Anh đi một mình. Tôi sẽ đi bộ."

"Tôi chỉ đưa em đi làm thôi, đâu có làm gì em."

"Xin lỗi, tôi không đi được.", vừa nói cô vừa quay người bước đi. từ phía sau vọng lại tiếng nói của anh:

"Chẳng lẽ em say xe sao. Trên xe tôi có thuốc chống say em không phải sợ mất mặt."

Cô dừng chân, người run run, nước mắt như chỉ trực trào ra.
"Tôi đã nói là tôi không đi." Cô gắt lớn rồi chạy vội ra ngoài.

Khi còn nhỏ, cô có kí ức không mấy tốt đẹp với thứ gọi là xe hơi. Cô sợ nó. mặc dù đã rất cố thử tập đi xe hơi nhưng sau mỗi lần hoảng sợ tới vã mồ hôi, rơi nước mắt, cô mới nhận ra rằng, nếu còn tiếp tục cố gắng sẽ chỉ làm nỗi sợ của cô ngày một tăng cao mà thôi.

Lần này anh bắt ép cô như vậy, chẳng khác nào ném đá vào dòng nước nỗi đau đang lặng. Nhưng cũng không thể trách anh được vì anh không biết rằng cô đã từng trải qua bi kịch như vậy.

Lát sau, khi nơi khóe mắt đã khô nước, cô mới bình tĩnh lại. Như vừa nhớ ra điều gì, cô đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ của mình. Tám giờ ba mươi phút. Tiêu rồi, cô muộn làm thật rồi.Phái làm sao đây?

Nỗi sợ bị trừ tiền lương của cô dâng cao buộc cô phải chạy thật nhanh đến công ty. Cô chạy hớt hải, dáng vẻ hấp tấp. Bộ dạng cô bây giờ một từ kì quặc không thể diễn tả hết.

Phía sau, cách cô không xa, thấp thoáng dáng vẻ một người đàn ông vạm vỡ, lặng lẽ nhìn theo bóng hình người con gái đang chạy trước mắt:"Em khóc sao?"

************************

Tới nơi An Kì chống hai lên đầu gối, khuôn ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở. Thật sự rất mệt. Cô nặng nhọc hít thở lấy không khí, cảm giác như đã rất lâu rồi cô mới được thở. Được một lúc, cô lấy lại nhịp thở, ngẩng đầu tính bước vào công ty, nhưng có thứ gì đó khiến cô khựng lại.

Anh quả thực rất chu đáo, đứng hẳn ở trước của công ty đợi cô. Lần này cô tiêu thật rồi.

"Muộn ba mươi phút. Phải xử lí em thế nào đây?" Tề Phi nhướng mày vẻ mặt vô tội hỏi cô.

"Anh sẽ không trừ lương của tôi phải không? Làm ơn."

"Thật xin lỗi nhưng xem ra không giúp gì được cho em rồi." Dừng một chút anh tiến ra ngoài, ngẩng đầu lẩm bẩm điều gì rồi quay lại tiếp lời:"Hay như vậy đi, nơi này quả thật cũng không cao lắm,tổng cộng có hai mươi tầng, phòng làm việc của em ở tầng hai mươi, bây giờ em hãy đi thang bộ lên đó."

Hai mươi tầng? Đi thang bộ? Anh ta muốn giết người thật sao?

Còn chưa kịp nói gì, cô đã thấy anh quay đi, dáng vẻ ung dung bỏ lại vài câu:"Nếu không muốn em có thể không làm, nhưng thay vào đó em sẽ bị trừ lương. Hẹn gặp lại tại phòng làm việc."

Tề Phi, anh là đồ chết tiệt.

(T/g: có ai biết bài hát ở đầu tên gì hơm nà*hôn hôn*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro