V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




5. Fomahault

a,

Chúng tôi đã có rất nhiều những nhiệm vụ khó và thú vị, và tôi cũng hôn anh trong thật nhiều những ảo ảnh mà bản thân tự ru vỗ.

Chúng tôi ngắm nhìn con cá voi khổng lồ lặn xuống biển sâu, và tảo phát sáng lấp lánh khi thủy triều lên như hàng vạn vì tinh tú.

Liệu đây có phải là cuộc sống mà anh muốn sống không ? Nếu anh hạnh phúc vì làm người hướng dẫn, chúng ta có thể về nhà bất cứ lúc nào.

Thực tế tôi cũng chẳng quan tâm đến cái danh hiệu Lính Gác xuất sắc nhất.

Thay vào đó, chúng tôi lang thang khắp các tinh cầu, tìm kiếm hoặc thu thập các mẫu vật, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ những người gặp nạn. Sau mỗi chuyến đi, chúng tôi sẽ luôn có những món đồ lưu niệm để mang về như những hòn đá đẹp xinh, những trái quả nhiệt đới nhiều màu sắc, những tiêu bản bướm cần được bảo tồn,..

Tôi cũng mang một chiếc piano cũ đến căn phòng nơi tâm cảnh của anh.

Tại sao lại là piano thế ?

Tôi có học piano lúc còn bé, nếu như mà không vào Tháp, có lẽ tôi đã trở thành giáo viên dạy âm nhạc rồi

Điều chỉnh lại mọi chiếc đồng hồ về thời gian buổi tối, đặt cho anh một phông nền hoàng hôn, anh hát những bản ballad, mỗi từ đều được gói trong một bông tuyết, như thể đến từ mùa đông cách đây vạn dặm.

b,

Nhiệm vụ lần này là báo cáo về tình hình môi trường tự nhiên ở Titan.

Chúng tôi đo lường, và phân tích xem có đủ điều kiện để xuất hiện những sinh vật thông minh không, dựa trên dữ liệu sự sống.

Không khí ở Titan rất loãng, rất khó để dùng lửa, nhưng mà vẫn có những tư liệu trước đây đã ghi lại rằng họ chứng kiến một sinh vật giống loài bướm xuất hiện ở đây.

Chúng tôi đã tranh cãi.

Tôi cho rằng bướm không thể phát quang một cách tự nhiên, anh thì ngược lại.

Nếu như nồng độ phosphorus trong cơ thể đủ cao, đến con người cũng có thể tự phát sáng

Nhưng mô tả của họ không nói rằng nó phát sáng "một cách tự nhiên", có lẽ ý nó nói rằng nguồn sáng và bướm cộng sinh.

Vì tranh cãi này, chúng tôi cũng không nói chuyện quá nhiều về nó nữa, tiếp tục hành trình cho đến khi buộc phải đối mặt với tranh cãi một lần nữa.

Chúng tôi đi qua một khu rừng nhiệt đới, quyết định sẽ dựng trại ở một cái đài quan sát đã cũ ở chân núi.

Ngọn núi quá cao để có thể nhìn thấy đỉnh bằng mắt thường. Eclipse nói quê của anh cũng như vậy, lạnh và nhiều tuyết, có thể nhìn thấy tuyết ở lưng núi vào tháng Sáu.

Tôi ôm anh từ phía sau lúc anh đang chuẩn bị bữa tối

Anh có muốn về quê sau nhiệm vụ lần này không ? Anh đã bao giờ được nghỉ phép chưa thế ?

Được thôi, sau khi kết thúc nhiệm vụ mình sẽ về quê anh

Cũng phải , anh vốn bận lắm. Tôi vẫn nhớ cái lần anh chạy đến sinh nhật mình trong bộ dạng nhếch nhác đến không thể nhếch nhác hơn.

Mọi người hỏi anh có khó khăn lắm không, khi mà bận như thế, anh chỉ bảo rằng, đây là việc anh cần làm

c,

Tôi thực sự ghét thời tiết khắc nghiệt.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, mình phải xuống trước lúc mặt trời lặn. Đây là đường gần nhất rồi.

Gió mạnh thế này, em chắc là em muốn đi qua cái cầu băng này không ? Em nghĩ nó chịu được cả hai đi qua hả ?

Để em qua trước anh.

Thắt dây vào với tôi, nếu rơi, tôi sẽ rơi cùng em

Chắc chắn rằng túi bảo hộ của anh vẫn ổn nhé.

Đây rồi.

Được, chú ý sức gió, em sẽ đi trước

Chờ một chút, tôi không nghĩ nó sẽ hiệu quả đâu. Đừng đi. Gió ngày càng to, em mà lên đó một mình sẽ bị thổi đi mất, cùng đi đi

Vậy ôm chặt vào em

Tiếng băng nứt vỡ dưới chân họ, tiếng gió gào rít xung quanh.

«Không, đi đi, nhanh lên»

6. Fomahault

Tôi nên tin mọi điều anh nói

Nếu như tôi có thể bước đến hai bước nữa, hai bước nữa thật nhanh, nếu như tôi buộc dây của mình vào anh, mọi thứ sẽ khá hơn chứ ?

Có lẽ, cả hai cùng rơi xuống, lý do làm anh cảm thấy cực kì không khôn ngoan, nên vào khoảnh khắc đó, bản năng của anh đã bảo vệ Lính Gác của mình.

Linh Gác của anh.

Tôi chưa bao giờ biết Eclipse lại mạnh mẽ đến thế.

Cái chỗ mà anh đẩy, đến giờ vẫn đau.

Nhìn ngắm cái cầu băng kia, rất cao, chỉ hi vọng anh có thể bật dù đúng lúc để bảo vệ bản thân.

Tôi đang tự lừa dối bản thân.

Không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh nữa.

Cố gắng đi đến tâm cảnh của anh, từ nơi mà thế giới của chúng tôi kết nối, nhưng không, không có gì cả.

Như thể bị mắc kẹt bên rìa của thế giới vậy.

Eclipse, Eclipse, anh đâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro