2 - Làm thế nào để không gặp một cô gái kì lạ ở sân bay? (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy đã chạy xa khỏi sân bay rồi, nhưng tôi vẫn chưa an tâm, vô thức ôm chặt em hơn, vì tôi lo sợ bọn họ sẽ lấy xe chặn đầu chúng tôi. Đến lúc đó thì khó tránh khỏi tranh chấp. Giành nhau đến mức đó vì một cô gái thì đúng là việc làm dở hơi mà chỉ có bọn con trai lụy tình mới nghĩ ra.

"E hèm... Anh có phiền không?" Em bất chợt hỏi khi chúng tôi đi vào một con phố vắng. Giao thông hối hả như mắc cửi của vùng đô thị đã bị bỏ lại phía sau. Chúng tôi đã đến vùng ngoại ô thành phố Bonn.

"Ưm... không." Tôi đáp cho qua chuyện, cứ thấp tha thấp thỏm hết ngó vào kính chiếu hậu taxi lại quay ra đằng sau. "Cô cần gì à?"

"Nếu anh không phiền, thì yêu cầu của tôi là làm ơn buông tôi ra!"

Em xoay người, rút tay ra véo vào hông tôi một cái đau thấu trời xanh. Tay bé tí mà véo đau thế đấy. Phải khó lắm tôi mới giữ cho bản thân khỏi rống lên vì đau. Cơn đau do cú véo còn chưa qua, em lại bồi thêm cho tôi một cú tát đến méo mặt.

Cộp!

"Ách!"

Gáy tôi cứ thế mà gõ một cái rõ mạnh vào khung cửa xe, khiến tôi kêu lên oai oái. Theo phản xạ, tôi ôm đầu nhăn nhó, hai tay sờ thử xem có chảy máu không. Thôi chết! Có gì đó ươn ướt. Đưa tay ra trước mặt để xem liệu vết thương có đến mức máu tuôn xối xả không, tôi nhẹ cả lòng vì thứ chất lỏng đó không mang màu đỏ, mà lại trong suốt. Thì ra là do thói quen cứ lên xe là phải mở cửa sổ của tôi, cùng với việc bên ngoài trời đang mưa lùn phùn, tóc tôi bị dính chút nước.

"Vỡ đầu tôi rồi đó cô kia!" Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ trong đầu tôi, vì chưa kịp nói ra thì đã bị những ánh nhìn tóe lửa từ em ngăn lại.

Đồng thời, vì thấy có động ở khoang sau, bác tài tò mò mở cất tiếng hỏi với giọng pha chút khó chịu, nhưng cũng có thể tôi nghe nhầm. Lúc này máu anh hùng hảo hán của tôi bay hơi hết, thay vào đó là sự bối rối khi đáp lại bác ấy rằng không có gì. Chợt có một dự cảm chẳng lành, tôi nhanh chóng buông em ra, ngồi thật xa ra để nếu bị tát cái nữa thì còn né được.

"Cảm. Ơn. Anh. Vì. Đã. Không. Phiền!"

Em khinh bỉ liếc nhìn tôi, khoanh đôi tay đang chuẩn bị giơ lên đánh tiếp lại trong khi nhấn mạnh từng chữ trong câu nói của mình. Tôi đang mừng vì không bị tát, thì lại bị em dùng mũi giày bảo hộ lao động bọc sắt dẫm thật mạnh rồi di qua di lại lên bàn chân phải đáng thương của tôi. Tôi lúc này chẳng hơi đâu quan tâm đến đôi giày thể thao trắng có thể bị bẩn nữa mà chỉ lo cho cái ngón chân mới bị thương hôm nọ thôi.

Cắn chặt hai hàm răng để ngăn mình không hét lên, tôi trân trối nhìn em. Em không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt và để ngón tay lên đôi môi đỏ mọng ra dấu cho tôi im lặng. Suốt vài phút sau đó, không ai nói gì, chỉ có tiếng radio ca nhạc đều đặn phát ra từ chỗ bác tài. Cảnh vật hai bên đường lao vun vút qua tầm mắt tôi, tạo thành những vệt nâu, đen mờ ảo.

"Xin lỗi lần nữa vì đã bỏ cô lại mà! Cô có làm sao không?"

Tôi nhận ra mình nên làm gì đó để xua đi sự im lặng này, nên đã quay sang em, người đang nhìn tôi đầy cảnh giác ngay từ khi tôi cất tiếng. Bị tôi hỏi như thế, em chỉ lặng lẽ lắc đầu, mặt thoáng đỏ. Chắc em vừa nhớ lại chuyện đáng xấu hổ kia. Cái thái độ kì lạ lúc mới gặp như bay mất từ lâu, em đan hai tay lại ngồi yên trên ghế xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, liếc nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Tận dụng sự im lặng ấy, tôi xâu chuỗi lại một số sự việc vừa xảy ra, rồi một lần nữa hỏi.

"Ủa mà, tại sao cô lại bị phóng viên bao vây thế kia? Cô là người nổi tiếng hay gì sao? Nếu thế thì cô nên liên lạc với quản lí hay ai đó tương tự ngay đi."

Em liền đáp lại với thái độ khó chịu.

"Ai mà biết được chứ! Tự dưng đang yên đang lành bị vây lại thế đó!"

Hừm, thế là sao nhỉ? Có lẽ em đã bị họ nhìn nhầm thành một siêu sao nào đó cũng có mặt ở sân bay lúc ấy chăng? Nếu đúng thật thì ít ra tôi đã cứu được một người vô tội khỏi bị đám phóng viên ép cho dẹp lép. Nhưng nếu hiểu nhầm vẫn còn tiếp tục thì hành động tôi lôi em lên thẳng một chiếc taxi rồi chạy mất hẳn sẽ để lại scandal cho cái người nổi tiếng xấu số đó rồi. Tuy không biết cô là ai, nhưng tôi thành thật xin lỗi nhé.

Giờ thì, phải làm gì với cô gái này đây? Tuy đã nói sẽ không xen vào chuyện cá nhân của ai, cả lí trí và con tim đều khuyên tôi phải giúp em thật đàng hoàng. Xem nào, đường về nhà tôi còn dài, chắc là tôi sẽ hỏi nhà em ở đâu, để có gì tiện đưa về vậy. Thế thì trước tiên là phải tỏ ra nghiêm túc đã, chứ không bị tưởng là bắt cóc thì toi.

"Ừm... Dù sao thì, chúng ta chưa biết tên nhau. Tôi giới thiệu trước nhé. Tôi là Peter. Ờm... nếu cô không phiền, liệu tôi có thể biết nhà cô ở đâu không? Tôi có thể đưa cô về tận nhà nếu cô muốn. Dù sao tôi cũng không vội lắm."

"..."

Em vẫn không trả lời, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đối phương lấy một lần. Có thể đây chính là đáp trả cho việc tôi bơ em khi còn ở sân bay. Hừm, vậy thì đánh đòn tâm lí thử xem, biết đâu lại khai thác được gì.

"Cô không có nhà sao?" Tôi đưa ra một câu hỏi có phần hiểm hóc, không hề biết rằng mình đã vô tình đụng chạm đến em.

"Ai bảo anh thế? Trông tôi giống người vô gia cư chắc?"

Đôi vai em thoáng run lên, dường như không chịu nổi nữa mà buộc phải mở miệng đáp lời, đôi mắt em vẫn hướng đi một chỗ khác. Còn tôi lại tiếp tục màn dò hỏi vô ý vô tứ của mình.

"Thế cô bỏ nhà ra đi à?"

Nghe tôi hỏi thế, em giật bắn mình, mếu máo quay sang nhìn tôi chằm chằm, đôi môi mấp máy như sắp nói gì đó nhưng kìm lại được. Ái chà, che giấu cảm xúc kém quá đấy, bị tôi đoán trúng tim đen rồi nhé. Nhưng mà, đã thế thì càng phải ưu tiên việc đưa em về chứ. Nghĩ là làm, tôi liền lặp lại câu hỏi chưa nhận được phản hồi trước đó của mình.

"Dù sao thì vẫn cần phải đưa cô về nhà đã. Như thế được chứ?"

Em chỉ lắc đầu lia lịa.

"Cô không nhớ địa chỉ nhà sao? Vậy cô có thể cho tôi biết tên họ để dò địa chỉ không?"

Càng tiếp tục nói, tôi càng cho rằng chuyện đang ngày càng sai lắm luôn, nhưng đến nước này rồi rút lui sao được nữa.

Em vẫn lắc đầu, nhưng lần này nói nhỏ gì đó tôi phải lại gần mới nghe thấy.

"...Đồ ngốc! Nhà tôi ở đâu, tôi biết rõ hơn ai hết, nhưng tôi không muốn về ngôi nhà đó nữa!"

"Vậy à... Nếu cô không muốn tôi cũng không ép buộc làm gì."

Tôi khá bất ngờ với câu trả lời như vậy, vì tưởng em phải nổi đóa lên rồi cơ. Không biết nói gì nữa nên tôi đành im luôn, song đôi khi vẫn đưa ánh mắt ái ngại nhìn về phía em.

Ngoài đời không nói làm gì, nhưng đến cả trong sách truyện, phim ảnh tôi còn chưa gặp qua trường hợp nào mà nó như thế này ấy. Mấy tình tiết như cưu mang một cô gái bỏ nhà đi bụi thì không hiếm, nhưng trong tình huống thế này thực sự tôi chẳng biết nên xử lí ra sao nữa. Nói nghe dễ vậy thôi, chứ đâu phải ai cũng biết khi thực sự đối mặt với vấn đề rồi thì bao nhiêu thứ mới nảy sinh ra. Argh, nếu đã thế thì chẳng thèm nghĩ nữa, tới đâu thì tới vậy. Cùng lắm mấy bữa nữa đi dán thông báo cho người người nhà biết đường đến đón là được chứ gì.

"Nếu cô không chê, có thể đến ở tạm chỗ tôi cũng được. Mọi người ở đó đều là người gốc Việt cả, nhưng đều thân thiện và hiếu khách lắm, hi vọng cô không thấy khó chịu. Nhà tôi chắc không còn xa nữa đâu. Tất cả đều hết sức an toàn, cô có thể tin tưởng vào chúng tôi mà. Tôi hứa luôn đấy."

Mặc dù chưa biết câu nói miệng nhanh hơn não của mình có thể gây nên chuyện gì, tôi vẫn cứ thế nói ra. Em không đáp lại, nhưng nhìn tôi với vẻ biết ơn hiện rõ trong đôi mắt như đang sáng lên rồi gật đầu thật mạnh thể hiện sự đồng ý. Trông em lúc này dễ thương hơn hẳn đấy chứ, muốn bẹo má một cái quá đi. Nhưng nếu tôi mà dám thì sau đó sẽ... à thôi làm gì còn sau đó nữa. "Vậy đi nhé.", tôi nói trong khi cố đè tay phải mình xuống.

"Ọt ọt..."

Một tiếng kêu khá là dễ thương bỗng phát ra bên tai tôi. Tò mò quay sang bên, tôi thấy em đang lấy hai tay xoa bụng. Khi bắt gặp ánh nhìn của tôi, mặt em đỏ lựng lên, tuy ra sức lắc đầu nguây nguậy nhưng tiếng "ọt ot" ấy vẫn không ngừng phát ra.

"Có vẻ như có ai đó đang đói nhỉ? Tôi thì không rồi, bác tài cũng vậy. Vậy còn lại một người duy nhất thôi." Dứt câu, tôi cho tay vào balo lấy ra một vài món ăn vặt tôi thó được cả trên máy bay lẫn trong một cái máy bán hàng tự động ở sân bay. Trên xe không có biển cấm mang đồ ăn thức uống lên, nên tôi chắc là sẽ ổn thôi. "Nè, ăn đi. Hửm? Tôi không bỏ độc vào đâu mà sợ."

"..."

Em im lặng không đáp, nhưng sự thèm thuồng đã hiện rõ trong đôi mắt xanh khi tôi xé vỏ gói bánh đầu tiên. Để bắt cô nàng cứng đầu này thành thật hơn thì chỉ còn cách đó thôi.

"Để tôi ăn thử cho nhé... Úi cha, ngon lắm này. Ăn không? Không là tiếc cả đời đó nha."

Nhìn bộ dạng gắng sức từ chối dù đang thèm muốn chết đi được của em, tôi muốn trêu thêm lắm, nhưng vẫn giữ một giới hạn nhất định.

"Hở, không ăn à? Không thì thôi vậy, đây ăn hết ráng chịu." Tôi đưa tay bốc một nắm rõ to, tọng hết vào miệng, phồng má lên mà nhai. Những tiếng rột rột kích thích khi nhai những miếng bánh thấm vị, giòn rụm ấy có thể khiến những người khó tính nhất vứt bỏ đi liêm sỉ mà xin được ăn chung đấy.

Hẳn bây giờ em đang đấu tranh tư tưởng dữ lắm đấy. Một tay em đưa ra, nhưng tay còn lại nhanh chóng ngăn lại, trông chúng như hai thực thể có trí khôn riêng biệt vậy. Em cứ liên tục như vậy làm tôi có một phen cười đến suýt nữa phun hết đồ ăn ra, may mà vẫn nín được.

"Thôi không cần phải đấu tranh chống lại bản năng làm gì. Nè cầm lấy ăn đi, còn nhiều lắm, hết thì tôi đưa tiếp cho."

Ngay khi tôi vừa giơ bịch bánh ra, em chộp ngay lấy, quay lưng về phía tôi xé vỏ cái roẹt. Em ăn chậm như mèo, mãi mới thấy em quay lại xin tiếp, dù bịch bánh xem ra chẳng nhiều nhặn gì.

Rồi tổng cộng sáu bịch bánh tôi mang theo được chia theo một cách rất chi là không công bằng. Bốn bịch to nhất tôi nhường hết cho em, còn mình ăn mỗi hai bịch bé tẹo teo chẳng bõ dính răng, bốc vài nắm đã hết.

Quan sát em cắn từng miếng bánh, tôi nhận ra cách em ăn rất giống với cô gái ấy. Lúc nào ăn trưa cũng từ từ chậm rãi, để rồi khi chuông reo tôi bị bắt phải ăn hộ phần còn lại.

Nhớ đến điều đó khiến tôi lặng người đi trong giây lát, sống mũi hơi cay cay. Tôi tựa cằm vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài, để tâm trí được cuốn theo những cơn gió. để nếu có khóc bây giờ, những hạt mưa cũng sẽ che giấu giúp tôi thôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó kéo kéo áo mình từ bên phải. Quay sang hướng đó, tôi thấy em đang nắm lấy gấu áo tôi bằng một tay, tay còn lại chìa bịch bánh còn một nửa ra. Em không nhìn tôi mà hướng mắt xuống sàn xe, trên má có chút sắc đỏ.

"Nè, tôi no rồi... Anh ăn hộ đi."

À, thì ra là muốn đưa tôi ăn đây mà. Cũng biết quan tâm đến người khác đấy chứ. Hành động này của em dễ thương quá, tôi không biết nên đáp lại thế nào cả.

"Tôi không sao đâu. Cô cứ ăn đi. Đến trưa mới được ăn tiếp đó."

Tôi mỉm cười xua xua tay đáp. Nhưng em vẫn ngoan cố ấn bịch bánh vào tôi. Mỗi khi tôi để nó lại chỗ em thì em lại đưa nó sang tôi. Hai đứa cứ đẩy qua đẩy lại bịch bánh như trẻ con vậy. Cuối cùng, em phồng má, nhất định dúi nó cho tôi, giữ nguyên tay ở đó không cho tôi trả lại. Ơ kìa, sao lại dùng đòn chí mạng đúng lúc thế? Đứng trước sự dễ thương vô đối ấy, sao mà tôi từ chối được, đành phải gật gù nhận lấy.

"Tôi ăn là được chứ gì..." Mở bịch bánh ra, tôi thấy nó hơi nát một chút, nhưng vẫn ở mức chấp nhận được. "Cảm ơn cô nha." Tôi cười khổ đáp.

Thấy tôi đưa tay bốc bánh ăn rồi, khuôn mặt em mới giãn ra, thay vào đó là một nụ cười mỉm vui vẻ.

Bịch bánh đã hết từ lâu. Xe vẫn bon bon chạy. Nhưng sao tôi có cảm giác như em vẫn đang nhìn tôi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro