Chap 3: Đóa lài từng chỉ nở cho riêng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình của Vũ Phi Yến ở trên đó😬😬
Một lúc sau, cô trở về nhà với một núi đồ. Sau khi đã sắp xếp các thứ gọn gàng, Dương Ngọc Bình phát hiện một xấp giấy khám thai cùng hình ảnh siêu âm thai nhi được 2 tháng. Ra là cô gái này đã từng mang thai con của Trịnh Phong Thần. Giờ cô đã xuyên vào cô gái này, cũng không muốn dính líu gì đến anh ta nữa, cô cũng nên đoạn tuyệt thôi, nếu không sẽ để lại hậu quả khó lường. Nói là làm, cô liền xếp tất cả đống giấy xét nghiệm thành một tập, thay cho mình một bộ váy màu kem, trang điểm nhẹ nhàng rồi lái xe đến công ty giải trí Royalties
Trong lúc ấy, đám nhà báo đang chụp hình, đăng tin rất nhiều. Nếu làm nhiều bọn họ sẽ được tăng lương, vậy thì còn gì bằng. Đột nhiên cánh cửa bật mở, 1 cô gái xinh đẹp xuất hiện. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc nâu mượt mà, làn da mịn màng càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp. Chiếc dạ hội màu vàng kim lấp lánh, hai bên đính thêm hoa mai nhỏ xíu, trên tóc cũng cài một ít hoa mai vàng càng tăng thêm vẻ thướt tha, yểu điệu cho Vũ đại tiểu thư-Vũ Phi Yến. Cùng đi bên cạnh cô ta là một nam nhân tuấn tú. Mày kiếm rậm, đôi mắt phượng hẹp dài, làn da trắng, môi mỏng bạc tình, mọi mĩ quan trên khuôn mặt đều đạt đến độ hoàn mĩ khiến biết bao cô nàng điêu đứng. Đó là tổng giám đốc công ty giải trí Royalties,
Trịnh Phong Thần - một kẻ lãnh huyết vô tình. Bỗng cánh cửa bật mở, một cô gái có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành xuất hiện- không ai khác chính là Dương Ngọc Bình. Dường như xung quanh cô bao phủ một tư chất quý phái, sang trọng không ai sánh kịp. Những kẻ ghen tị với cô lại lên tiếng, ác ý nói:
- Ôi dời, không lẽ cô ta định đến cướp bạn trai của chị gái mình sao? Đúng là cái đồ xấu xa!
- Cái loại đào mỏ như nó thì nói làm gì cho tốn nước bọt. Hứ!
- Đúng là cái đồ mặt dày, vô duyên hết mức, v.v........
Mọi lời ác ý cứ thế đổ hết lên đầu cô.
Cũng lúc ấy, Vũ Phi Yến lợi dụng những câu nói đó, khóc thút thít lên tiếng:
- Ngọc Bình à, chị biết mình có lỗi với em nhưng xin em đừng chia rẽ chị và anh Thần được không? Chị yêu anh ấy rất nhiều. Hay bây giờ chị đi khỏi đây nha, cho em và anh ấy có không gian riêng.
Càng nhìn đôi gian phu dâm phụ này càng khiến cô nhớ đến tên khốn nạn Ưng Thế Hiển, trông thật chướng mắt. Cô tiến đến gần họ. Trịnh Phong Thần lúc ấy đứng chắn trước Phi Yến, bảo vệ cô ta phòng khi cô nổi điên lên. Lúc đó, Vũ Phi Yến lại châm thêm dầu vào lửa:
- Em à, em...
- Đừng gọi tôi thân mật như vậy, chúng ta không thân quen đến mức đấy đâu. - Cô lạnh nhạt lên tiếng.
Loại đàn bà giả tạo này thật buồn nôn. Khi cô đến gần, Trịnh Phong Thần ngẩn người nhìn không chớp mắt. Cô thật xinh đẹp. Không, cô vốn xinh đẹp như vậy, chỉ là anh chưa từng liếc nhìn cô mà thôi. Cô cất giọng, cắt
ngang dòng suy nghĩ của Phong Thần:
- Sở dĩ hôm nay tôi đến đây là để gặp Trịnh tổng.....
Vừa nói xong, những lời dè bỉu lại tiếp tục:
- Xời, tưởng gì, hóa ra cô ta đến để nối lại tình cũ. Đúng là mặt dày mà.
- Thật là không biết xấu hổ. Đó là người yêu của chị gái mà vẫn cố giành lại
- Khẩu phật tâm xà.....blah blah blah...
Cô độ nhiên nói tiếp:
- .... để trả lại những gì mà anh ta đã tặng tôi. Trịnh tổng, tôi cần nói chuyện với anh.
Trịnh Phong Thần kiêu ngạo nói:
- Cô xứng sao? Hay cô lại định nói " Em yêu anh" đây. Xin lỗi, tôi không thiếu phụ nữ đâu!
Cô chỉ cười nhẹ, lên tiếng:
- Đúng, tôi công nhận rằng có rất nhiều cô gái say mê anh, nguyện vì anh mà chết. Nhưng người thật sự yêu anh, thương anh hơn bất cứ ai đã ra đi rồi. Khi ra đi, trong trái tim cô ấy luôn ôm một mối đau thương không bao giờ nguôi và chính anh đã mất đi cô ấy mãi mãi
- " Người thật sự.....yêu tôi"_ Phong Thần lặp lại trong vô thức
- Phải, Trịnh tổng, cô gái ấy yêu anh tha thiết, nhưng anh chưa bao giờ hay biết. Cũng chính vì anh mà trong một phút quẫn trí, cô ấy đã cắt cổ tay tự tử_ nói rồi cô chìa tay ra để lộ vết cắt khiến anh cảm thấy đau xót.
- Trịnh Phong Thần, cô gái ấy yêu anh rất nhiều, yêu anh hơn cả sinh mạng, nguyện vì anh mà hi sinh tất cả. Trong một lúc bâng quơ, anh nói thích con gái có mái tóc vàng, và đôi mắt đen vì như vậy trông rất đẹp, quyến rũ, đúng mẫu con gái mà anh thích. Cô ấy đã từ bỏ mái tóc tím xinh đẹp của mình để nhuộm thành màu vàng, chịu đau chịu rát đeo lens hơn 8 tiếng đồng hồ chỉ để thỏa mãn anh. Cứ mỗi lúc tan ca anh vẫn thấy cô ấy đứng trước của công ty không bỏ một ngày nào để được nhìn thấy anh. Anh biết không, cô ấy không yêu Trịnh tổng giàu có, không yêu Trịnh tổng đa tài mà yêu chàng trai đã tặng mình bó hoa lài thơm ngát. Cô ấy có hạch sách đòi anh mua nhà lầu, xe hơi không? Hay chỉ xin anh hãy giữ lấy 1 bó hoa lài mà mỗi sáng cô ấy tặng dù biết anh sẽ quẳng nó đi. Tôi nói đúng chứ, Trịnh Phong Thần?
Tất cả mọi thứ cô nói đều đúng hết, anh chưa bao giờ để ý đến cô dù chỉ 1 chút. Khi nhìn vào mắt cô, anh thấy trong đó chỉ có sự lạnh nhạt, vô tình. Còn đâu đôi mắt ấm áp nhìn anh như trước nữa. Anh mất cô thật rồi!
Cô đưa ra một nhánh hoa nhài đã ép khô, tiếp tục nói:
- Đây là nhánh hoa còn nguyên vẹn nhất trong bó lài anh vứt cho tôi năm đó. Giờ tôi trả lại anh, chúng ta không ai nợ ai. Trịnh tổng, tôi sẽ không yêu anh nữa. Chúng ta kết thúc tại đây, đường ai người nấy đi.
Những lời cô thốt ra thật tuyệt tình, như đâm vào tim anh từng nhát dao. Trước đây anh đã từng đối xử không tốt với cô, giờ thì anh phải nhận lại nó, thật đau!
Cô lấy trong túi xách của mình ra một xấp giấy khám thai, ném thẳng bào mặt anh, lạnh lùng nói:
- Nếu khi xưa anh còn tình yêu, thì giờ chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc với một thiên thần nhỏ. Nhưng anh đã không làm được, anh đã không chịu trách nhiệm với mẹ nó, chối bỏ nó. Anh đúng là đồ cặn bã! Bây giờ tôi thấy hối hận thật rồi, hối hận vì đã yêu anh!
- Ngọc Bình à, em...
- Đừng gọi tên tôi, anh không xứng!
Anh run run xúi xuống, thấy trong xấp giấy đó là hình ảnh siêu âm, thai nhi được 2 tháng, cô đã mang thai con anh.
- Ngọc Bình, anh......xin lỗi em
- Hay cho một lời xin lỗi của anh, nhưng rốt cuộc nó cũng chẳng giải quyết được gì, tôi không muốn nhận!_ cô lạnh nhạt đáp trả.
Cô tiếp tục nói, trong ánh mắt không còn chút cảm xúc nào:
- Vĩnh biệt, Trịnh Phong Thần!
Cô bước đi trong ánh mắt ngạc nhiên, khó hiểu của mọi người, họ chỉ có chung một suy nghĩ:" Cô đã thay đổi rồi"
****Đóa lài năm ấy đã héo tàn rồi****
______________________________________
Pi ra chap mới đền cho mọi người đây! Mong các tềnh êu thông cảm hen, vì mình phải ôn tập để khảo sát nên không có thời gian. Thanks you!!!!!!!!
😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1thuthuy