Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào một đêm thu lạnh. Đêm của Lễ hội Halloween. Ngày hôm ấy, trời đã ngừng cơn mưa phùn từ buổi hoàng hôn, nên không khí chỉ còn mang theo chút hơi ẩm còn sót lại trên lớp cửa kính. Từng cơn gió buốt giá luồn vào trong lớp áo măng tô, thấm vào đến tận xương tuỷ. Đứng co ro trước cửa một quán bar nhỏ mang tên "Stretto", tôi cầm bình rượu vang và uống một ngụm. Ánh đèn nhấp nháy và tiếng nhạc xập xình bên trong làm kẻ đang say xỉn như tôi cảm thấy ngột ngạt và mất phương hướng. Đến khi đã uống hết phân nửa bình rượu, lũ bạn bên trong mới nhận ra sự biến mất của tôi.

"A, mày đây rồi!" Tên tóc vàng hoe reo lên. Tôi nhìn lên, nheo mắt. Thì ra là Alfons, hay Al. Theo sau là Gijsbert và Ruben. "Xỉn rồi à?"

"Xỉn cái đầu mày!" Tôi đảo mắt, chìa ra chai rượu. "Uống không?"

"Cảm ơn nha." Một khi đã có chút cồn trong người, họ lại chuyển qua nói tiếng Hà Lan. Tiếng nói nghe u u trong tai tôi. Có lẽ tôi đã quắc cần câu thật rồi. Nhưng bọn tôi vừa mới kiểm tra xong, và tôi chưa muốn về kí túc xá chút nào. Hiện tại thì tôi cần một nơi vắng vẻ để chờ tỉnh rượu.

"Vào quán bên kia đi!" Tôi chỉ tay vào một quán nhỏ gần đó, nằm nép mình trong góc đại lộ mua sắm Molen. Trông nó có vẻ yên ắng hơn vũ trường disco đằng sau lưng. Ba thằng bạn nhướn mày nhìn tôi nhưng cũng nhún vai và lảo đảo đi theo.

Vẫn nồng nặc mùi thuốc lá và bia hơi, quán rượu mới mang theo cái không khí ấm cúng và thân mật, có chút gì đó của người trưởng thành. Có mấy cây nến thơm, bình hoa (giả) đặt trên bàn, những ly rượu hảo hạng và dăm ba vị khách trung niên đang lặng lẽ ngồi trò chuyện. Lũ nhóc bọn tôi bỗng dưng cảm thấy lạc lõng, luồn lách qua mấy cái ghế gỗ và ngồi lên chiếc ghế trước quầy. Tôi đưa tay gọi bốn ly bia.

"Mày không biết quán này dành cho mấy người già à?" Gijsbert thì thầm hỏi, sau khi đã nốc hết nửa ly.

"Người già thì sao? Tao cần một nơi để... ngủ... khò khò..."

Ba thằng bạn liền phá lên cười. Al vỗ vai tôi. "Cứ đà này, chỉ cần vài năm nữa là mày biến thành cụ rồi. Ngủ sớm, dậy sớm, ngồi thiền, uống trà chanh nóng với mật ong... ờm..."

Không hiểu sao tôi giả vờ ngủ thôi mà cơ thể cứ nghĩ tôi buồn ngủ thật. Đầu tôi bắt đầu gục xuống quầy. Tiếng nhạc du dương của thập niên 80 càng khiến hai mí mắt tôi khép lại.

"Xin chào! Anh ngồi đây được chứ?"

Hả?! Tôi nghe tiếng kéo ghế, và giọng nói lạ hoắc ấy lại vang lên.

"Anh có làm phiền bọn em không?"

"Không! Không hề!"

"Vậy thì tốt quá!"

"À, nhờ anh trông chừng nhóc này giúp bọn em, để bọn em còn đi chơi chỗ khác. Chán quá!"

"Được chứ."

"Nếu nó tỉnh rồi thì anh gọi vào số này. Và đừng bắt cóc nó là được." Ruben phán tỉnh queo bằng tiếng Hà Lan. "Nó nhìn ngu vậy thôi chứ nguy hiểm lắm đó."

Cái gì cơ!? Lại là tiếng kéo ghế ra lạch cạch, cùng tiếng cười nói ngày một xa dần. Đó là giây phút tôi nhận ra ba thằng bạn khốn nạn đã bỏ rơi mình.

---o0o---​

"Đúng là quá đáng!" Tôi làu bàu trong ống tay áo. "Không thể tin được!"

Tôi cũng chẳng thèm đuổi theo bọn họ. Dù có đuổi thì chắc tôi cũng sẽ ngã quỵ xuống ngay trước cổng. Tôi ngước đầu lên, he hé nhìn anh chàng lạ mặt. Dưới con mắt của kẻ nửa tỉnh nửa mê, tôi chỉ nhìn ra cặp kính bự chảng, bộ râu quai nón và khoé môi khẽ nhếch lên. Ánh đèn mờ ảo làm nổi bật lên đôi mắt sáng trong veo. Bộ com-lê màu xám và chiếc cà vạt sọc đỏ nhìn rất bảnh. Trông anh ta như một vị giáo sư đại học, hoặc một sinh viên vừa mới dự cuộc họp quan trọng nào đó ở trường và chỉ muốn chạy ra đây xả stress.

"Em xin lỗi, vì lũ bạn mất nết của em. Anh đừng để bọn họ phá hỏng buổi tối của mình."

"Ồ, không đâu."

"Anh cứ mặc kệ em đi!" Tôi phẩy tay, lè nhè. "Chừng ba mươi phút sau em sẽ tỉnh táo hơn và sẽ đi khỏi đây."

"Không quen uống rượu à? Anh có thuốc giải rượu đây."

"Thôi, em không sao đâu..." Đến lúc này, tôi đã ngồi dậy hẳn để giữ phép lịch sự. "Anh uống gì không? Em mời."

Anh ta không nói gì, lập tức đứng lên khỏi ghế và nói một tràng tiếng Hà Lan với người pha chế. Tôi hiểu được vài từ đơn giản, đủ để biết anh ta gọi một ly cocktail cho mình, và nước tăng lực cho tôi. Chắc là anh muốn giúp tôi tỉnh táo hơn, để tôi còn mau chóng ra khỏi đây.

"Bao nhiêu..."

"Đừng lo về chuyện đó."

"Cảm ơn anh."

Bọn tôi nhìn nhau một lúc lâu. Ánh mắt của anh lướt từ trên xuống dưới, loé lên thứ gì đó khó hiểu.

"Hoặc là, em có thể trả anh bằng thứ khác..." Bỗng anh rướn người, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi.

Thứ nào nhỉ? Tôi định nghiêng đầu qua hỏi thì cảm nhận một nụ hôn khẽ lướt trên má. Thế là tôi trố mắt, trong thâm tâm bằng đầu nghi ngờ về sự tỉnh táo của anh. Chắc là trước đó anh cũng nốc vài ly rượu nên mặt mày mới đỏ bừng và nhịp thở có hơi nặng nhọc.

"Anh muốn gì? Em có thẻ mua hàng 10 euro vì đã tham gia nghiên cứu ở trường..."

Anh ta cười rộ lên, choàng lấy vai tôi và siết nhẹ, sau đó kéo tôi vào lòng. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Anh, muốn, tình một đêm."

Ồ, thì ra là thế! Tôi không nói gì, chỉ cố kiềm chế thứ xúc cảm kì lạ đang dâng lên trong lòng. Nó là một mớ hỗn độn khiến bộ não đang mê ngủ của tôi liền thức tỉnh, và kéo theo đó là sự cảnh giác tột độ. Tim đập binh binh trong ngực, hai tay tôi đẩy anh ra và nhảy xuống khỏi ghế, nhanh đến nỗi mém chút đã ngã nhào.

"Em... em không... em không là..."

Em chưa bao giờ làm chuyện đó cả. Tôi muốn hét toáng lên như thế, nhưng cái lưỡi như bị thụt đi đâu mất. Xấu hổ, tôi lấy tay ôm mặt và trở lại ghế ngồi.

"Không sao cả. Anh thật sự xin lỗi."

"Không. Nó là lỗi của em, vì đã quá ngu ngốc. Em chỉ hơi bất ngờ, thế thôi."

"Vậy là em không giận?" Anh ta định nắm lấy tay tôi, nhưng cuối cùng rụt lại. "Em tha thứ cho anh chứ?"

Không hiểu sao thái độ thành khẩn kia làm tôi mềm lòng. Đến lượt tôi với tới và nắm lấy tay anh.

"Tất nhiên. Nghĩ lại thì em còn cảm thấy chuyện này thật... thú vị. Bạn bè đều nói, kiểu người như em sẽ không bao giờ được hỏi tới, thậm chí là tán tỉnh..."

"Ừ thì, bạn bè em đều sai bét hết. Em có nét rất duyên..."

Nước uống được phục vụ đã vừa lúc cứu vãn cái mặt đang nóng như lửa đốt của tôi. Tôi buông tay anh và bắt đầu chế nước tăng lực vào ly thuỷ tinh. Bọn tôi trò chuyện về những chủ đề linh tinh, né xa thông tin cá nhân nhưng lại hăng say bàn luận về thời sự thế giới. Đúng như tôi đã đoán, kiểu người như anh quả là có kiến thức sâu rộng. Chủ đề gì cũng có thể được anh đem ra thảo luận một cách hoàn toàn thoải mái và tự nhiên. Tôi không hề nhìn thấy sự giả dối nào trong lời nói của anh, cho đến khi tôi hỏi một câu hoàn toàn tình cờ.

"Tại sao anh biết rõ về bộ não thế?"

"Ờm, vì anh đã đọc và thấy nó rất thú vị. Coi nhiều phim tài liệu nữa."

Tôi chỉ gật gù, rồi tiếp tục hăng say nói chuyện với anh đến gần hai giờ sáng mà không hề hay biết. Hai tiếng đồng hồ nói chuyện mà tôi vẫn chẳng biết gì về anh. Thậm chí đến cái tên mà tôi cũng không biết. Điều đáng buồn là càng nói chuyện, tôi càng muốn kết thân với anh, trong khi anh chỉ muốn lên giường với tôi.

"Anh có muốn lên giường với em không?"

Anh ta có vẻ bất ngờ trước câu hỏi thẳng thừng kia. Sau ba giây im lặng, anh mỉm cười và nắm lấy tay tôi.

"Nếu em muốn."

"Chỗ của em nhé?"

"Được thôi."

Đêm đầu tiên của tôi đã diễn ra như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro