Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai tôi gặp anh là vào một buổi chiều chủ nhật, lại ở trung tâm Nijmegen. Bầu trời những ngày cuối thu trong vắt đến lạ thường. Gió lạnh vẫn thổi đều từng cơn, không bao giờ dứt được. Nhiệt độ những ngày này đã hạ xuống dưới 10 độ C. Nắng vàng yếu ớt rải trên con đường lát gạch đỏ và xám, chỗ thì bằng phẳng, chỗ thì nhấp nhô. Đâu đó, tiếng phong cầm vi vút vang lên từ các ngón tay điêu luyện của người nghệ sĩ đường phố. Mấy con bồ câu phục phịch cứ lượn lờ ngay trước mặt người đi đường, giương cặp mắt thô lố lên để xin xỏ chút vụn bánh mì (không có tác dụng với tôi đâu!).

Đó là một quán cà phê ngoài trời mang tên "The Fuzz". Tôi đang có một buổi họp nhóm quan trọng với hai người bạn gái khác (dù trước đó tôi đã cố thuyết phục bọn họ học ở thư viện trường, và họ một mực từ chối). Cái không khí náo nhiệt làm tôi phải tập trung gấp đôi và nói to gấp ba lần mọi ngày, điều mà tôi chẳng thích chút nào.

"Vấn đề ở đây là ứng dụng điều chỉnh thị lực cho chứng khó đọc hoàn toàn có thể áp dụng cho chủ đề lần này, với điều kiện tụi mình phải đào sâu và kết hợp nhiều chương trong sách..."

Tôi khựng lại ngay khi có tiếng ai đó gọi tên mình. Thì ra là anh, người đã đứng ngay trước mặt tôi từ khi nào. Khác với lần trước, hôm nay anh ăn mặc giản dị và không đeo kính.

"Buổi chiều tốt lành." Tôi chào bằng tiếng Hà Lan. "Anh thế nào rồi?"

"Tốt, cảm ơn em. À, anh phải hỏi em mới đúng. Dạo này..." Anh liếc mớ sách trên bàn, mỉm cười, "...học hành thế nào rồi?"

"Em đang họp nhóm, có một bài thuyết trình bộ môn 'Khoa học Thần kinh' trước kì nghỉ đông. À, quên mất." Tôi quay qua hai cô bạn đang theo dõi cuộc trò chuyện. "Đây là..."

Chết rồi, tôi còn không biết tên anh ta.

"Schuyler*. Schuyler van der Westhuizen." Anh ta nháy mắt với bạn tôi và chìa tay ra. "Gọi anh là Sky."

"Bethany."

"Em là Katharina"

Khoan đã! Sao anh lại biết tên tôi nhỉ?

Dường như anh biết tôi đang nghĩ gì, bởi anh liền cúi xuống và thì thầm vào tai tôi. Kí ức đáng xấu hổ của đêm hôm ấy lùa về.

"Trước khi về nhà, anh đã gọi điện cho bạn em để thông báo và sẵn hỏi một số chuyện. Gijsbert đã nói ra tên em và dặn dò đủ thứ, thậm chí còn cho anh số của em nữa."

"Cái thằng khốn đó..."

"Anh phải công nhận rằng, đêm hôm đó rất tuyệt. Anh chưa có dịp cảm ơn em."

"Em là sinh viên tâm lý học, anh biết tìm em ở đâu rồi đấy!" Tôi nhún vai, lấy ly cà phê che đi khuôn mặt đỏ lận. "Anh còn biết em ở đâu mà."

"Anh phải đi đây." Anh bất ngờ đứng thẳng người lên và vẫy tay, "Cuối tuần vui vẻ. Gặp lại các em sau."

Trước khi đi, anh còn không quên tặng tôi một nụ hôn lên má. Còn đơ ra đó, tôi chỉ biết máy móc vẫy tay lại, sau đó cắm đầu vô cuốn sách dày cộm trước mặt. Hai đứa bạn của tôi cười khúc khích và nhìn tôi đầy ẩn ý.

"Anh ta là một người bạn."

Tôi chỉ cần giải thích như thế.

---o0o---​

Lần thứ ba tôi gặp anh là ở trong lớp học. Tám giờ rưỡi sáng ngày thứ năm. Khi anh trở thành giáo viên dạy thế cho một người bạn đồng nghiệp.

"Chào buổi sáng, mọi người. Tôi là Schuyler, tiến sĩ của viện nghiên cứu Donders, là bạn cùng dự án với Brendan, thầy của các em. Hôm nay Brendan bận công việc phải bay tới Na Uy trong vòng hai tuần, nên tôi sẽ dạy thế cho cậu ấy. Yên tâm, đến ngày gần cuối cậu ta vẫn sẽ đến dự buổi thuyết trình..."

Một học sinh giơ tay, "Thế còn dự án của tụi em?"

"Về dự án ứng dụng của khoa học thần kinh, bản tóm tắt các em cứ gửi qua email của tôi, đến cuối tuần tôi sẽ hồi đáp. Nhớ là phải gửi trong vòng 24 tiếng trước hạn chót." Anh liếc một vòng quanh lớp, ánh mắt biết cười đậu lại ở chỗ của tôi. Tôi cúi đầu, giả vờ đọc bài trong máy tính rồi gõ liên hồi câu trả lời vào văn bản còn trống. Không hiểu sao tôi lại không muốn chạm mặt anh vào lúc này. Cảm giác hụt hẫng của một người bị lừa dối, dù tôi biết rằng anh không hề có ác ý gì. Tôi giận anh, giận chính mình, và giận cả lũ bạn dám bỏ mặc tôi hôm nọ. Rồi tôi cảm thấy xấu hổ.

Mày ngủ với thầy đấy!

Tiếng hai cô bạn gọi tên tạm thời kéo tôi về thực tại. Bọn họ mỉm cười, không rõ là chọc ghẹo hay cảm thông. Tôi tằng hắng.

"Chúng ta nên trả lời câu hỏi từ tài liệu thôi!"

Hết hai tiết học dài đằng đẵng, tôi bồn chồn cựa quậy trên ghế và đợi cho học sinh ra khỏi lớp. Lúc này, anh đang nhìn tôi chăm chăm.

"Em không sao chứ?"

"Em ổn." Tôi ngước lên, cười méo xẹo. "Ai ngờ rằng tên như anh lại là tiến sĩ cơ đấy. Giờ còn là thầy của em nữa."

"Chỉ hai tuần thôi."

Dường như anh không nhận ra sự ngượng ngập của tôi. Anh lại cúi xuống, hôn lên trán tôi rồi nhìn vào chủ đề tôi chọn cho dự án của mình.

"Em có chắc chủ đề này hiệu quả? Theo anh thấy thì em tập trung vào đôi mắt và chức năng của nó khá nhiều, trong khi lần này mối quan tâm chính là về bộ não..." Anh bắt đầu bấm lên bàn phím. "Em xem này, phương pháp điều chỉnh mắt cho chứng khó đọc... ở đây chỉ có... hai mối kết với bộ não..."

"Thế à? Em cũng không biết nữa. Em nghĩ mình nên thảo luận lại với mọi người trong nhóm. Em thích học về đa ngành, nghiên cứu về giáo dục và thần kinh, và chứng khó đọc này khá thú vị..."

"Anh nghĩ là em có thể tìm ra phương pháp chữa trị khác, hoặc các chương trình ứng dụng trong lớp học thực tế chứ không nhất thiết phải trong phòng nghiên cứu."

Sau vài phút tìm kiếm, quả nhiên hàng loạt các chương trình can thiệp trong lớp học cho chứng khó đọc hiện ra.

"Tuyệt vời!" Tôi reo lên, ôm chầm lấy eo của anh. "Em cảm ơn anh rất nhiều."

"Không có chi. Anh phải đi đây! Học tốt nhé!"

"Khoan đã!"

"Chuyện gì thế?"

"Cuối tuần này anh có rảnh không? Chủ nhật? Tới nhà em chơi?"

"Được chứ. Nhắn sau."

Anh vội bước đi, để lại tôi ngồi cười một mình như điên trong phòng máy tính. Cơn giận dỗi cũng đã tan biến đi từ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro