Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cuối tuần hôm ấy, anh đã đến thăm, ăn tối thịt nướng no nê, nhậu nhẹt một bữa ra trò và ngủ lại chỗ tôi. Bọn tôi chẳng làm gì nhiều, ngoài việc nằm lăn lóc trên sàn và lảm nhảm về khoa học thần kinh như hai tên mọt sách chính hiệu. Anh chia sẻ về công trình nghiên cứu của mình, về luận án thạc sĩ, tiến sĩ và công việc ở viện Donders. Tôi cũng kể lể với anh về chương trình cử nhân và tại sao mình có hứng thú với chuyên ngành khoa học thần kinh, mặc dù tôi cảm thấy nó quá sức so với tôi.

"Quá nhiều thông tin để ghi nhớ... đôi lúc em còn không biết mình nên bắt đầu từ đâu..."

"Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy, cho đến khi bản thân tự nhủ rằng, nếu học là một thứ gì đó dễ dàng, thì tại sao mình lại học? Phải thật khó khăn, thật thâm thuý, thật kích thích cho trí óc... Một dạng của hút... kiến thức, càng hút càng nghiện, cứ như hút cần sa vậy."

"Em vẫn không hiểu." Tôi lắc đầu, giọng thiểu não. "Em ngu ngốc quá!"

"Bậy! Không được nói thế! Nếu em nghĩ anh chỉ bị thu hút bởi ngoại hình của em, thì em lầm to rồi. Tại sao anh vẫn giữ liên lạc với em đến giờ?"

"Vì em là học trò của anh?"

"Lại bậy nữa! Đúng là em ngốc thật!"

"Thấy chưa!"

Bọn tôi nằm trong im lặng. Cho đến khi tôi lồm cồm bò lên giường.

"Sky! Schuyler, van der, Westhuizen."

"Hmm?"

"Em thật sự thích anh. Chúng ta có thể là bạn tốt của nhau."

---o0o---​

Kể từ hôm đó, ngày nào bọn tôi cũng gặp nhau. Anh vẫn chào tôi bằng những cú ôm và những cái hôn bất chợt, rồi thường xuyên mời tôi đi ăn trưa ở trường. Sự thân thiết này khiến nhiều người hiểu lầm bọn tôi đang hẹn hò.

Kì lạ thay, từ khi gặp anh, tôi bỗng có nhiều động lực học hơn. Có gì không hiểu tôi đều có thể hỏi anh. Anh cũng hay hỏi tôi nhiều thứ, thường thì liên quan đến thể thao hoặc ẩm thực. Anh nói thích các món tôi nấu, và từ lâu đã có ý định tập lại võ thuật. Hai người trò chuyện nhiều đến nỗi tôi có cảm giác cuộc sống của mình dần dần bị cuộc sống của anh chi phối, và ngược lại. Lần đầu tiên, tôi có thể biết rõ một người trong thời gian ngắn như thế này.

Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc đã gần đến kì nghỉ Đông. Trong một lần dạo phố và mua sắm, tôi có hỏi anh về kế hoạch trong dịp Giáng Sinh.

"Anh nghĩ mình chỉ ăn tối với gia đình và đi du lịch cùng họ. Ba mẹ anh lần này rất muốn đi trượt tuyết ở Thuỵ Sĩ."

"Cũng vui đấy chứ!"

Anh quay sang tôi, "Còn em thì sao?"

Tôi nhún vai, tỏ ý không biết, hoặc không quan tâm. Thật ra thì tôi chẳng biết nên làm gì vào ngày lễ Giáng Sinh, và ngay cả ngày đầu năm mới. Chắc là quanh quẩn trong khu kí túc xá thôi. Tôi chưa thể bay về. Tôi là sinh viên, không có nhiều tiền để đi du lịch đó đây. Tiền làm thêm tôi sẽ dành dụm để mua vé máy bay đi thăm họ hàng ở Bắc Mỹ vào mùa hè năm sau, và mua vé bay về nhà.

"Em không có kế hoạch thật à?"

"Em không biết. Có lẽ em sẽ ở trong phòng ôn bài thôi."

Anh trố mắt nhìn tôi, lắc đầu trong kinh ngạc.

"Ôi Chúa ơi, là Giáng Sinh đó!"

"Em biết." Tôi đã bắt đầu ngán chủ đề này rồi. Xung quanh, mọi thứ đều liên quan đến Giáng Sinh. Từ âm nhạc, Sinterklass*, rồi đến những cây thông Noel, trái châu, tuần lộc, chuông, và tầm gửi trang trí đầy trên đường. Nó làm tôi nhớ nhà kinh khủng.

Tôi cố tình nhìn đi chỗ khác, hai tay bỏ vào túi áo.

"Đi chơi với anh."

"Nhưng..."

"Chiều chủ nhật tuần này. Hẹn em ở công viên Kronenburger. Ba giờ rưỡi chiều."

"Dạ vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro