Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúng tôi lên xe của cơ quan và đi tới cửa hàng dụng cụ câu cá.Chiếc xe trở thành cỗ máy giết người khi Dazai nhảy vào lái, tôi giành ngay lấy vô lăng.

"Giải thích đi, Dazai. Ý anh là sao?" Tôi hỏi Dazai đang ngồi ghế bên.

"Tôi sẽ giải thích, nhưng trước tiên, Kunikida-kun không nghi ngờ gì về suy luận của Ranpo-san sao?"

"Nếu là suy luận của Ranpo-san thì không nghi ngờ chút nào. Quả bom chắc chắn đang ở cửa hàng dụng cụ câu cá. Nhưng nói vậy là sao, Dazai?"

Năng lực của Ranpo-san có khả năng nhìn thấu sự thật. chưa vụ án nào Ranpo-san sai lầm cả. Điều gì đã khiến Dazai tin như vậy?

"Mọi thứ đã rõ ràng khi nhìn vào bản đồ."

Từ lời nói của Dazai, tôi lục lại kí ức mình. Xung quanh cửa hàng dụng cụ câu cá không có gì ngoài đường ray, văn phòng, và vài cửa hàng nhỏ. Tuy không thể nói rằng thiệt hại không lớn nhưng đối với nơi mà bọn khủng bố đang hướng tới thì đó không phải là một địa điểm thích hợp.

"Đứng thách tôi nữa. Tôi đang bù đầu nghĩ về nó đây. Nói cho tôi biết đi."

"Tôi đã nghĩ như vậy kể từ sau khi nhìn vào tệp tài liệu, nhưng một tổ chức khủng bố quốc tế như Aramta đã đặt bom ở nhiều quốc gia với quy mô lớn, phải không? Hơn thế nữa, hắn ta không bao giờ đặt bom hai lần ở cùng một địa điểm. Hắn nhắm vào những điểm du lịch, những khách sạn cao cấp, những căn cứ quân sự và cả bưu điện, những tòa nhà lớn và nền móng của tòa nhà đó.Vậy, mục tiêu lần này của hắn là gì?"

"Đừng lãng phí thời gian nữa, nói ra nhanh lên!"
"Mục tiêu của Aramta_là các bể chứa dầu."

Như một đòn đánh ngay trước mặt.

"Yokohama là_một khu công nghiệp dầu khí phức tạp!"

Tôi hiểu rồi. Tại sao tôi không nhận ra sớm hơn chứ?

Một trong những thành phố cảng của Nhật Bản - Yokohama là một khu vực quan trọng trong việc vận chuyển nhiên liệu tự nhiên. Có rất nhiều tòa nhà lưu trữ dầu mỏ và khí tự nhiên. Để hỗ trợ cho nhiều công ti ở khu vực Kanto, các nhiên liệu này được tích trữ với một số lượng lớn.

Hơn thế nữa, xung quanh các khu công nghiệp có những hóa chất, kim loại, các nhiên liệu phục vụ cho nhà máy và các sản phẩm này đều ảnh hưởng rộng lớn tới nền công nghiệp Nhật Bản.

Nếu quả bom phát nổ quanh khu công nghiệp, các thùng chứa gần đó sẽ bắt lửa. Ngọn lửa chắc chắn sẽ phá hủy cả bến cảng. Tệ hơn, đám cháy sẽ lan rộng ra trong nhiều ngày và sẽ trở thành đám cháy khu công nghiệp khủng khiếp nhất trong lịch sử Nhật Bản. không chỉ gây thiệt hại về người mà còn tác động đến cả kinh tế.

"Tôi hiểu rồi. Đó là lí do anh ngưỡng mộ Ranpo-san vì anh ấy đoán đúng?"

"Không."

Cái gì?

"Điều tôi thấy ngưỡng mộ là mục đích nhắm vào các bể chứa dầu, không phải năng lực của Ranpo-san."

"Vậy nó là gì?"

"Fufufu. Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là năng lực của Ranpo-san không phải là một năng lực."

-Hả?
"Anh nói cái gì? Đừng nói ngớ ngẩn, không ai có thể làm như vậy, trừ khi đó là một năng lực."

"Đó là lí do tôi thấy ấn tượng! Thực ra, khi Ranpo-san đang triển khai năng lực của mình, tôi đã lén chạm ngón tay vào tóc của anh ấy."

"Cái gì?"

Đúng là Dazai đứng sau Ranpo-san suốt lúc đo. Nhưng từ bao giờ -

"Cậu biết rồi đấy, khi tôi chạm vào ai đó, tôi có thể hóa giải được năng lực của họ, tôi chống lại năng lực. Miễn là tôi chạm được vào họ, không quan trọng có bao nhiêu người có năng lực tuyệt vời thế nào, họ đều không thể sử dụng được nữa. Nói cách khác - "

"Siêu lí luận" của Ranpo-san không phải là năng lực?

"Sau đó - "

"Chỉ đơn giản là suy luận thôi. Bằng khả năng quan sát và suy luận, một cá nhân có thể đưa ra kết luận trong vòng vài giây.Bản đồ của Yokohama, tài liệu về Aramta, và kiến thức rộng lớn. Liên kết các thông tin đó lại, anh ấy có thể đưa ra kết luận ngay lập tức. Như thể một thám tử vĩ đại trong tiểu thuyết vậy - Không, điề tuyệt nhất là sau khi thám tử giải quyết được vụ án. Một thám tử vĩ đại bình thường thậm chí không có hi vọng sẽ đánh bại được Ranpo-san chỉ bằng việc nhìn qua tài liệu vụ án mà không đi tới hiện trường hay gặp hung thủ. Khả năng suy luận của Ranpo-san thực sự rất đáng sợ."

Suy luận?

Không phải là năng lực mà chỉ là những suy nghĩ đơn giản?

"Điều đó có thể xảy ra? Nhưng bằng cách nào - "

"Đó là điều làm tôi ngạc nhiên. Nếu anh ấy là một năng lực gia bình thường thì tôi không hề ngạc nhiên hay ấn tượng chút nào. Nhưng nếu là suy luận của Ranpo-san mà không ai làm được thì lại khác. Aramta biến mất khỏi sự theo dõi của Mỹ cách đây hai ngày. Nghĩa là, hắn ta sẽ không có đủ thời gian để tạo ra một cái ID giả hay giả vờ là một công nhân, phải không? Cách dễ dàng nhất là thuê một chiếc xe, chở theo quả bom và đậu gần các thùng chứa. Nếu phạm vi của quả bom là 200 mét, nó sẽ được đặt ở nơi gần khoảng cách của các thúng chứa. Nơi phù hợp nhất ở cảng đó là - "

"Cửa hàng dụng cụ câu cá."

"Đúng vậy. Dù địa điểm đó rất khó tìm. Có thể tìm ra nơi này bằng việc chỉ nhìn vài tài liệu, chứng tỏ khả năng quan sát thực sự ấn tượng. Như thể anh ấy đã định ra một kế hoạch có sẵn từ trước vậy. Thật là một con người tuyệt vời. Tôi phải ngưỡng mộ đấy."

Cuối cùng, tôi đã hiểu được cái mà Dazai ngưỡng mộ. Thật vậy, dù đó là năng

lực của một vị thần thì nó cũng chỉ là năng lực mà thôi. Nhưng nếu đó là khả năng suy luận thì lại khác. Các vụ án Ranpo-san giải quyết không chỉ mười hay mười hai. Trong tất cả các vụ án, anh ấy ngay lập tức có thể biết được sự thật đằng sau nó, chưa lần nào anh ấy sai lầm cả. Từ 'vị thần' vẫn chưa đủ để diễn tả được hết khả năng đó, nó phải là một cái gì đó đi ngược lại với quy luật của thế giới.

Một người không sử dụng năng lực vượt qua cả những người sử dụng năng lực. Không thể nói rằng có một vị thần như vậy ở đất nước này, không, ở thế giới này.

Kể cả -

Tôi nhìn Dazai đang ngồi ghế bên.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ngạc nhiên về khả năng của người khác đấy."

"Eh, thật sao? Tôi rất hay ngạc nhiên mà. Khi đang dùng đũa để ăn một con ngao và nhận ra nó vẫn còn sống, đó thực sự rất sốc - "

"Không phải cái đó. Tôi cảm giác như anh có thể nhìn thấu người khác vậy."

Mặc dù thường ngày Dazai có những cử chỉ không bình thường, nhưng có vẻ anh ta rất hiểu về thế giới này. Tôi không hiểu tại sao lại vậy nhưng cảm giác như đây chỉ là một mặt nạ cảm xúc mà anh ta tự đặt cho mình. Có điều gì đó ẩn sâu trong con mắt đó chăng.

"Thực ra, tôi phần nào hiểu về Kunikida-kun. Tôi không thấy ngạc nhiên nữa. Bởi vì Kunikida-kun ngây thơ hơn họ nghĩ."

"Nói cái gì hả?"

"Phản ứng của anh rất trung thực. Thế là tốt, và sau đó chắc chắn anh đang băn khoăn rằng:'Mình thực sự ngây thơ sao?' Đó cũng tốt."

"Ngươi - "

Tôi không muốn bác bỏ điều này nhưng những gì tôi từng nói anh ta đều trả lời vói giọng điệu: "Đúng như mình nghĩ." Tôi không thích nó chút nào.

"Vậy hãy cho tôi thấy anh có thể làm tôi ngạc nhiên đi. Tôi mong đợi điều đó."

"Được rồi. Đừng quên đấy."

"Tôi sẽ không quên đâu. Dù cuộc đặt cược này thất bại thì tôi cũng không có bất lợi gì mà. Nhìn kìa, đến rồi đó."

Tôi giảm tốc độ và dừng lại ở một con hẻm, nơi có thể nhìn thấy cửa hàng đó.

_HẾT_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro