Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đêm nay em vẫn ở lại đây hả?". Thùy Trang hỏi

"Ừ". Lan Ngọc gật đầu

"Bố mẹ em không mắng sao?"

"Em bảo là sang nhà Tú Quỳnh ngủ"

"Nói dối bố mẹ là không tốt đâu"

Lan Ngọc quay sang lườm chị một phát

"Tốt như vậy là tốt đó". Thùy Trang nhanh chóng đổi chiều

"Em có làm gì đâu mà Trang sợ em quá vậy?"

"Không biết nữa! Nhưng mà vẫn sợ"

"Tốt nhất là phải sợ biết chưa đồ ngốc"

Lan Ngọc đưa ngón trỏ lên chọt vào má chị

"Trang"

"Hả?"

"Em nghĩ là nên mua một ngôi nhà mới". Lan Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh

"Trang thấy ở đây thoải mái mà"

"Quyết định vậy đi, em sẽ mua cho chị một ngôi nhà"

"Thôi không....."

"Dám cãi lời em hả?". Chưa nói hết đã bị em chặn họng

"Không". Cô sợ sệt lắc đầu

Lan Ngọc vòng tay qua ôm chị

"Nói xem đêm đó Trang đã làm gì em?"

"Chi tiết luôn sao?"

Lan Ngọc ngước lên gật đầu

"Lúc đó em say nên Trang đưa em vào phòng, đặt em xuống giường, khi Trang định ra ngoài thì bị em kéo lại, vì mất thăng bằng nên ngã lên người em, rồi em bảo hôn em....."

Lan Ngọc thật không thể tin nổi là mình đã trông như thế, rõ ràng là câu dẫn người ta trước mà

"Hôn được một tí thì em ngủ đi, Trang kéo chăn lại cho em rồi đi ra ngoài ngủ"

"Cái gì.....cái gì? Đi ra ngoài ngủ hả?". Lan Ngọc nghe thấy có gì đó hơi sai

Thùy Trang gật gật đầu

"Vậy tại sao lúc sáng dậy trên người em không mặc quần áo?"

"Trang đâu có biết!!! Lúc vào lấy balo đi học thì đã thấy quần áo của em ở dưới sàn rồi, Trang thề là không có lén nhìn cũng không có chạm vào người em". Thùy Trang lấy ngón tay chấm vào lưỡi rồi đưa lên trời

Lan Ngọc đập tay lên trán mình, hèn gì mình không hề có một tí cảm giác nào, trên người cũng không hề có dấu hôn, chắc là do rượu khiến cơ thể nóng quá nên tự cởi hết ra, vậy là hiểu lầm chị ấy rồi

"Vậy sao hôm em đến tìm, chị không nói!!! Sao phải chịu trách nhiệm?"

"Lúc đó em giận dỗi lại còn khóc nữa nên...."

"Xin lỗi, hôm đó em đã đánh Trang, em nghĩ chị đã cướp mất lần đầu của em". Nàng nhăn mặt

"À..không sao". Thùy Trang ngốc nghếch mỉm cười

Lan Ngọc ngồi ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt em biến đổi trong thấy rõ

"Nghe em hỏi này! Trang có yêu em không?"

Thùy Trang cũng do dự nghĩ ngợi

"Không....không biết nữa". Cô ngập ngừng

Lan Ngọc mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác rất buồn

"Vậy không cần làm người yêu của em nữa, em trả tự do lại cho chị"

Sau câu nói đó cả hai đều im lặng

Thùy Trang, cô cũng chẳng hiểu tại sao không khí lại buồn như thế

Được một lúc, Lan Ngọc đứng lên cầm túi xách bước ra ngoài

"Em đi đâu vậy?". Thấy em rời đi cô liền chạy theo hỏi

"Em về nhà"

"Lúc nãy em nói sẽ ngủ lại mà"

"Em sẽ không đến đây nữa"

"Sao vậy?"

"Nguyễn Thùy Trang, chị có hiểu gì không vậy? Chúng ta chia tay rồi, không cần thiết gặp lại nhau nữa"

"À...vậy hả?". Thùy Trang gãi đầu

Thôi quá mệt mỏi với con người này, Lan Ngọc chẳng thèm nói thêm lời nào, nàng bỏ ra xe và Nguyễn Thùy Trang cũng chẳng thèm chạy theo, cô cứ đứng đấy mà gãi đầu

"Ủa mà sao lại chia tay?"

...

...

Reng reng

Điện thoại của Thùy Trang

Là Tú Quỳnh

"Alo?"

"Chị đang làm gì thế?"

"Chị đang ở nhà"

"Chúng ta gặp nhau có được không? Em có chuyện muốn nói với chị"

"Được"

"Vậy lát nữa em sẽ đến đón"

"Ừ!! Vậy chị chờ em"

Thùy Trang tắt máy đặt điện thoại xuống bàn. Hôm nay là ngày thứ hai cô không được gặp Lan Ngọc, em ấy cũng không còn gọi điện, nhắn tin hay phàn nàn chửi bới, mọi thứ đối với cô giờ đây thật nhàm chán

Ở quán coffee

"Hôm nay có vẻ chị không được vui hả?". Tú Quỳnh hỏi

Thùy Trang gật đầu

"Sao thế?"

"Chị không biết nữa"

Tú Quỳnh đối diện nhìn chị thở dài

"Chị thấy em thế nào?". Nàng hỏi

"Em xinh đẹp, dễ thương"

"Vậy chị có thích em không?"

"Không"

"Thùy Trang sao chị..."

"Nhưng mà em thích chị"

"Chị xin lỗi, Lan Ngọc bảo thích một người là khi ở cạnh người đó mình sẽ cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt rồi tim đập nhanh, chị không có cảm giác đó với em, chị xin lỗi. Với cả Lan Ngọc...không cho chị thích em"

"Cái gì?". Tú Quỳnh nhíu mày, cô đang không hiểu lắm câu cuối cùng của chị ấy

"Tuệ Mẫn thích em mà, sao em không thích em ấy?"

"Tình cảm sao em giải thích được, nhưng chị nói Lan Ngọc không cho là sao?"

"Chị không biết gì hết, em đừng hỏi nữa, chị cảm thấy tâm trạng hôm nay thật tệ, chị về trước nhé". Thùy Trang mang balo vào rồi rời đi

Tú Quỳnh thở hắt, sao Thùy Trang cứ mãi nhắc đến Lan Ngọc, phải gặp cậu ấy hỏi cho ra lẽ chuyện này

Không do dự, Tú Quỳnh lấy điện thoại ra gọi cho Lan Ngọc

"Cậu đang rảnh không? Mình nói chuyện chút đi"

...

...

Sau bốn ngày vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn gì. Thùy Trang chờ, Lan Ngọc cũng chờ, công việc thì nhiều mà đầu óc không thể nào để tâm đến được, cứ ngồi thở dài rồi nhìn chăm chăm vào điện thoại chờ người kia

Hôm trước nàng và Tú Quỳnh đã có một cuộc tranh luận vì chuyện nàng không cho Thùy Trang thích cô bạn thân của mình, nàng cũng đã kể cho Tú Quỳnh nghe về sự cố hôm trước dẫn đến việc Thùy Trang phải làm người yêu mình và hiện tại cả hai đã chia tay

Tú Quỳnh nghe thế cũng đã hiểu được lí do vì sao hôm đó tâm trạng Thùy Trang không được tốt, dù sao cô cũng đã thổ lộ tình cảm với Thùy Trang nhưng...cô đâu thể ép buộc

"Cái đồ ngốc này!!!". Lan Ngọc nhăn nhó

Mấy ngày nay không gặp nên nàng nhớ cái gương mặt ngáo ngơ đó đến phát điên lên rồi

"Không biết có nhớ đến mình không nhỉ? Hay là đang vui vẻ vì được tự do?"

Lan Ngọc đột nhiên tức giận đập tay xuống bàn

"Dám như thế hả?". Nàng nghiến răng, siết chặt tay

"Còn không thèm đi tìm mình"

Cốc cốc

"Vào đi"

Anh thư kí bước vào

"Tối nay chúng ta có một đối tác...."

"Hủy đi"

Lan Ngọc đeo túi xách vào rồi rời khỏi công ty ngay lập tức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro