Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy hôm nay em sao vậy Thùy Trang?"

"Thùy Trang"

"Nguyễn Thùy Trang"

"Dạ? Hả?"

Thùy Trang giật cả mình

Nãy giờ cô cứ lau đi lau lại mỗi một chiếc bàn

"Em lau mòn bàn là phải đền cái khác đấy nhé!!!"

Người đang hỏi là Khải, anh ấy cũng là nhân viên phục vụ của quán, anh rất hay trò chuyện với Thùy Trang nên cả hai khá thân thiết

Thùy Trang đáp lại anh bằng cái thở hắt

"Em làm sao thế, mấy ngày nay anh thấy em không được vui cho lắm, Nguyễn Thùy Trang thường ngày đâu rồi ta"

Thùy Trang lại thở dài

"Em hỏi anh cái này được không?". Ngẫm nghĩ một lúc Thùy Trang mới quyết định hỏi

"Em hỏi đi"

"Cảm giác yêu là như thế nào?"

...

Khải nén cười

"Hôm nay lại biết hỏi đến mấy chuyện này sao?"

Đúng là Nguyễn Thùy Trang ngoại hình có thay đổi, xinh đẹp hơn trước rất nhiều nhưng cái tính ngố ngố đã ăn sâu vào máu, muốn thay đổi ngay cũng khó

"Anh trả lời em đi"

Khải vắt cái khăn lên vai rồi đi đến cạnh Thùy Trang. Anh cầm mấy cọng tóc loe hoe đỏ của cô quơ qua quơ lại, dù sao thì nhà hàng mới mở cửa chưa có khách nên ngồi tâm sự với cô em một chút

"Vậy nói xem, em đã để ý anh nào rồi đúng không? Hèn gì mới thay đổi ngoại hình nhanh thế này"

Thùy Trang nhăn mặt, cô ngẫm nghĩ không biết có nên kể chuyện của cô với Lan Ngọc hay không

"Em...thật ra thì...em với cô gái đó đã quen nhau được..."

Thùy Trang xòe mấy ngón tay ra đếm rồi giơ lên bảy ngón

"một tuần"

"Khoan!!! Em nói là cô gái sao?". Khải ngạc nhiên quay sang nhìn Thùy Trang

Cô gật đầu

"Em thích con gái hả?"

"Chắc là vậy, nhưng mà có sao đâu...người ta bảo với em là tình yêu thì không cần phân biệt gì cả"

Khải phì cười

"Em làm anh tò mò ghê!!! Nhưng mà có người yêu thì phải vui chứ, sao lại như cọng bún thiu thế này?"

"Người ta bảo là chia tay, rồi bảo là không đến nữa". Thùy Trang trả lời yếu xìu

"Em đã làm gì sai đúng không?"

"Không có". Thùy Trang vội lắc đầu

"Thế là em đã nói gì không đúng?"

"Hmm chắc là khi người ta hỏi em có yêu người ta không thì em nói là không biết"

"Vậy đúng rồi"

Khải tự nhiên la to làm Thùy Trang giật bắn người

"Anh làm em hết hồn". Cô vuốt ngực

"Sao em trả lời không biết?"

"Em không biết thật mà"

"Bây giờ em trả lời những câu hỏi này của anh nha!! Tâm trạng của em hiện tại?"

"Thật sự không tốt cho lắm"

"Mấy ngày nay em có nghĩ đến người ta không?"

"Có!!! Lúc nào cũng nghĩ đến. Mọi hôm cô ấy rất hay cằn nhằn em, gần đây không còn được nghe nữa nên thấy thiếu thiếu"

"Bây giờ em có muốn gặp người ta không?"

"Có...rất muốn"

"Nếu gặp em sẽ làm gì?"

"Em sẽ ôm...không được, cô ấy sẽ tát vào mặt em mất, em chỉ cần nhìn cô ấy thôi, một chút cũng được"

Khải phì cười đưa tay lên xoa đầu em

"Em là đang rất nhớ người ta đấy nhóc"

"Em phải làm sao bây giờ?"

"Anh chỉ cho". Khải nháy mắt

...

"Chú ơi hôm nay cho cháu nghỉ sớm được không ạ?"

Thùy Trang đi đến xin ông chủ nhà hàng

Bây giờ chỉ mới 4h chiều, có hơi sớm quá

"Sao thế?"

"Cháu cảm thấy hơi mệt trong người"

"Được rồi, vậy cháu nghỉ đi, nhớ giữ gìn sức khỏe"

Thùy Trang nói cảm ơn rồi lật đật chạy vào trong thay quần áo, mang balo chạy đi

Cô tính đến công ty LL tìm Lan Ngọc

Cắm đầu chạy ra khỏi nhà hàng thì đâm sầm vào một cô gái nào đó

"Nàyyyyyy!!!"

Tiếng thét đanh đá này thật quen thuộc

Còn ai khác ngoài quý cô Ninh Dương Lan Ngọc

Người cần tìm cũng đã gặp, không cần phải chạy đâu xa

"Em....em đi...."

Lan Ngọc không thèm nghe hết câu hỏi mà đã liếc xéo Thùy Trang một phát, nàng hất vai đi thẳng vào bên trong nhà hàng

Thùy Trang cũng vội vàng quay trở lại vào trong

"Chào chú". Nói rồi Lan Ngọc cười tít mắt

"Mấy hôm nay chả thèm đến thăm ông chú già này"

"Do cháu bận quá"

"Bận đi shopping, làm đẹp đồ đó hả?"

"Chú này!!!"

"Ủa em đi đâu đây?". Khải thấy Thùy Trang đi trở vào nên hỏi

Lan Ngọc nghe thế cũng quay xuống nhìn

"Sao quay lại? Không đi tìm người ta nữa à?"

Thùy Trang lắc đầu

"Người ta đến đây rồi, không cần tìm nữa". Thùy Trang nói nhỏ

"Đừng nói với anh....là Lan Ngọc nha?". Khải thì thầm

Nãy giờ chỉ có mỗi Lan Ngọc vừa mới vào, không Lan Ngọc thì còn ai vào đây

Khải không tin cho lắm, anh làm ở đây cũng lâu, ít nhiều gì cũng biết tính tình Lan Ngọc, sao lại có mối quan hệ yêu đương với cái cục ngơ Nguyễn Thùy Trang này được, hết sức vô lí

"Chứ làm sao? Hay dạo này đã yêu anh nào rồi mà bận bịu thế?". Chú Dương tiếp tục cuộc trò chuyện với Lan Ngọc

"Là Minh Huy đó chú!!! Sắp kết hôn luôn rồi". Lan Ngọc cố tình nói to cho Thùy Trang nghe

"Cuối cùng cũng chịu rồi hả? Nó tốt thế cơ mà". Chú Dương cười to nói

"Cháu nhận ra điều đó hơi muộn, tháng sau cháu kết hôn"

Khải quay sang nhìn gương mặt buồn hiu của Thùy Trang, ngốc thì có ngốc thật, nhưng mà nghe cũng hiểu chứ bộ

Khải kéo Thùy Trang đi sang chỗ khác nói chuyện

"Anh biết là em buồn nhưng mà nghe anh nói này. Lan Ngọc em biết đó...cô ấy nổi tiếng giàu có, tính tình thì ương bướng, khó chịu, em..."

"Em hiểu ý anh muốn nói gì". Thùy Trang gật gật đầu, cô cắt ngang lời nói của anh

"Ý của anh là em ấy sẽ yêu một người môn đăng hộ đối với bản thân chứ không phải một đứa nghèo hèn như em". Thùy Trang ủ rũ cất lời

Nhìn cô mà Khải thấy đau lòng thay, anh vỗ nhẹ vai cô an ủi

Thùy Trang lại thở dài

"Thôi em về đây"

Cô đứng dậy đi trở ra cửa

"Cháu chưa về hả Thùy Trang?". Chú Dương nhìn thấy nên tiện hỏi

"Bây giờ cháu về ạ!!! Chào chú". Thùy Trang cúi đầu một góc 90° chào chú Dương

"Bị sao vậy chú?". Lan Ngọc hỏi

"Lúc nãy con bé bảo mệt nên xin nghỉ"

Nàng ngoái đầu lại nhìn theo bóng lưng đã khuất

Mệt sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro