Thùy Trang thật ra không về, cô đứng nấp ở một hẻm nhỏ cách nhà hàng vài mét chờ Lan Ngọc
Một lúc sau, thấy Lan Ngọc bước ra ngoài, cô thấy em không lên xe mà đi thẳng về phía trước, không biết là đi đâu nên cô cũng rón rén đi theo sau
Lan Ngọc rẻ vào một tiệm coffee nhỏ
À!! Chắc là mua nước uống
Cô đứng bên ngoài, đưa hai tay lên mắt tạo thành vòng tròn áp sát mặt vào cửa kính nhìn Lan Ngọc
"Nè cô ơi, làm gì rình mò ở đây vậy?". Bác bảo vệ đi đến hỏi làm Thùy Trang giật mình
Lan Ngọc lúc đang đợi lấy nước thì vô tình nhìn thấy Thùy Trang đang nói gì đó với bác bảo vệ
Xui
"Cháu...cháu đang đợi bạn ạ"
"Đợi bạn kiểu gì mà rình rập như thế, đã vậy còn ăn nói không rõ ràng, tôi báo cảnh sát đó nha"
"Không phải, cháu thề, cháu thề". Thùy Trang giơ ngón trỏ lên trời
Bác bảo vệ nhẹ dạ cả tin, nghe vậy rồi cũng bỏ qua
Thùy Trang thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn lại vào bên trong
"Ủa?"
Lan Ngọc đã biến mất
Ngó ngược ngó xuôi, cô nhìn thấy Lan Ngọc đã đi tít ở đằng xa liền lật đật chạy theo
Em dừng lại ở một chiếc ghế ven đường và ngồi xuống đó
Ở khu này rất vắng người, bây giờ trời đã gần tối nên cũng chẳng có bao nhiêu người đi lại
Lan Ngọc ngồi hướng mắt ra dòng sông còn Thùy Trang thì đứng nấp ở góc cây nhìn em
Cô thấy Lan Ngọc cầm ly nước lên hớp một ngụm rồi thở ra một làn khói dài
Thùy Trang nghĩ thầm
Chắc Lan Ngọc đang lạnh lắm, không hiểu sao em ấy không về nhà mà lại ra đây ngồi
Cô đặt chiếc balo xuống chân rồi cởi ra chiếc áo khoác dày cộm của mình
Thùy Trang rón rén từng bước, từng bước một đi đến phía sau ghế, cũng là phía sau lưng Lan Ngọc. Cô nhẹ nhàng thò tay lên đặt chiếc áo bên cạnh em
Chợt Lan Ngọc động đậy
Cô giật mình ngồi thỏm xuống đất, tay ôm đầu giấu đi gương mặt, đến thở cũng không dám thở
...
Sau một lúc không thấy động tĩnh gì, Thùy Trang mới từ từ ngước mắt lên nhìn
Lan Ngọc lại biến mất, chỉ còn mỗi chiếc áo của mình ở trên ghế
"Làm trò gì vậy?"
Lan Ngọc lù lù phía sau phát ra âm thanh làm Thùy Trang một lần nữa giật bắn người
Cô đứng lên miệng nói năng không lưu loát
"À...tại...tại"
"Theo dõi tôi sao?"
"Không...không có". Cô lắc đầu liên tục
"Còn chối nữa hả?". Lan Ngọc lớn tiếng
Lại giở thói ăn hiếp người ta
"Không dám". Thùy Trang cúi đầu nhận tội
"Nói xem!! Tại sao lại theo dõi tôi?"
"Tại...tại chỉ muốn nhìn em một chút". Thùy Trang nói lí nhí trong miệng
"Ai cho nhìn"
"Xin...xin lỗi". Cô cúi gầm mặt, không cho thì không nhìn nữa
"Sao lại muốn nhìn?"
"Vì...vì nhớ em"
"Sao lại nhớ tôi?"
"Tại...vì...vì...em đừng hỏi nữa, thật sự không biết trả lời như thế nào hết". Thùy Trang nói nhưng vẫn chưa dám ngước lên
Lan Ngọc nén cười
"Đồ ngốc"
"Còn cái này là gì đây?". Lan Ngọc chỉ tay vào chiếc áo khoác
"Lúc nãy nghĩ là em lạnh nên đưa...cho em mặc"
"Tôi lạnh còn mấy người không lạnh hả?"
"Lạnh nhưng...nhưng em lạnh quan trọng hơn"
"Sao lại quan trọng hơn?"
Cứ thích hỏi khó người ta
"Vì...."
"Bảo là muốn nhìn mà, thì cứ nhìn đi"
Thùy Trang sợ sệt từ từ ngước mắt lên nhìn em
Cô nhìn em một lúc thật lâu
Lan Ngọc cũng nhìn cô
Hai người cứ thế nhìn nhau đến phát ngượng
"Đủ rồi!!! Không cho nhìn nữa". Lan Ngọc đỏ mặt vội quay sang hướng khác
Thùy Trang không muốn, cô còn muốn hôn nữa cơ
"Muốn nhìn thì cho nhìn rồi, giờ đi về đi"
"À....ừ"
Thùy Trang ậm ừ rồi quay lưng đi
Ơ?
Người ta chỉ nói thế thôi ai ngờ đi thật
Ý Lan Ngọc muốn là tự miệng Thùy Trang phải nói ra điều gì đó
Thật là Lan Ngọc muốn chạy đến đánh cho đồ ngốc ấy một cái
Đi được vài bước chợt Thùy Trang xoay người lại
Làm Lan Ngọc đang tức giận nhìn theo cũng giật mình
Thùy Trang tiến lại chỗ em
Lan Ngọc mừng thầm
Chắc không chịu nổi nên muốn nói quay lại chứ gì
Tôi đồng ý liền
Lan Ngọc cố gắng kìm nén không biểu lộ sự vui sướng ra bên ngoài, nàng vẫn quyết tâm giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng ấy mà chờ đợi
Còn ba bước nữa
Hai bước
Một bước
Và
Thùy Trang lướt ngang qua nàng như một cơn gió
Cô đi thẳng đến gốc cây ở đằng kia lấy chiếc balo của mình
Xém tí nữa là quên mất rồi
Anh Khải nói đúng mà, ngoại hình cho dù có thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa...ngốc thì vẫn mãi là ngốc
Thùy Trang đeo balo lên vai rồi lại đi lướt qua nàng một lần nữa
Lan Ngọc tức muốn điên
Chẳng lẽ bây giờ nàng phải nói ra trước!!!
Người ta cũng có lòng tự trọng chứ bộ
"Nguyễn Thùy Trang!!!"
Thôi vứt đi, không tự trọng gì nữa hết
Nghe tiếng kêu Thùy Trang liền dừng lại
"Hả?". Cô quay qua nhìn Lan Ngọc
Lan Ngọc hậm hực đi đến chỗ Thùy Trang, xòe tay ra trước mặt chị
"Trả tiền lại cho tôi"
"Tiền...tiền gì?"
"Tiền quần áo, giày dép, điện thoại, kính, tiền xăng tôi đưa chị đến trường rồi tiền làm cái tóc màu đỏ này cho chị, tiền tôi bỏ phí thời gian một tuần qua để ở bên chị nữa"
Gì đây? Tính chia tay rồi đòi quà hả? Chơi gì kì vậy?
"À...ừ...tổng cộng bao nhiêu?". Thùy Trang nhăn nhó
"700 triệu"
"Cái gì? Sao nhiều quá vậy?"
"Tôi không biết!!! Trả nhanh cho tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro