Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang moi chiếc điện thoại trong túi ra đặt lên tay Lan Ngọc

"Trả cho em này!! Quần áo, giày dép ngày mai tôi sẽ gom lại đem trả hết cho em"

Thùy Trang đưa hai tay lên mắt tính moi cả kính áp tròng ra đưa cho Lan Ngọc

"Điên hả?". Lan Ngọc giật mình đẩy tay chị

"Tôi lấy ra trả lại cho em"

"Chị nghĩ sao vậy? Trả lại cho tôi làm gì? Tôi cũng đâu có sử dụng, tôi cần tiền mặt, 700 triệu nhanh lên". Lan Ngọc đung đưa cái tay trước mặt Thùy Trang còn vẩy vẩy làm cô khó xử

"Tôi...tôi không có tiền, hay ngày mai tôi bán nhà rồi trả lại cho em"

"Nhà của chị thì được bao nhiêu tiền, không có tiền thì bán thân đi"

"Bán được hả?". Thùy Trang ngây ngô hỏi

"Tất nhiên"

"Nhưng ai lại đi mua tôi chứ? Mua về để làm gì?"

"Ừ thì tôi mua, coi như trừ nợ vậy!!!". Lan Ngọc khoanh tay trước ngực, còn làm ra bộ dáng muốn ăn đòn

Thùy Trang đứng gãi đầu

Không biết có nên bán hay không đây ta

Thấy Thùy Trang cứ ngơ ngơ ra đấy mà bực mình

"Nguyễn Thùy Trang!!! Chị có não không vậy?"

"Có mà!! Ở trong này này". Thùy Trang chỉ chỉ lên trán

"Vậy tại sao lại không hiểu ý tôi đang muốn nói gì?"

"Tôi...."

"Mấy ngày qua chị có thèm nhớ đến tôi không?"

"Có!! Ngày nào tôi cũng nghĩ đến em, tôi không thể tập trung học hay làm việc, không còn được nghe giọng em nữa cảm thấy trống vắng lắm"

"Vậy sao lại không biết gọi điện, hay đi tìm tôi, có biết là tôi đã chờ chị không?"

"Hôm nay tôi có tâm sự với anh Khải, anh ấy bảo nên đi tìm em rồi nói là tôi yêu em, tôi cũng đã đi xin ông chủ cho nghỉ hôm nay, sau đó tức tốc chạy đến chỗ em làm việc nhưng vừa ra đến cửa thì gặp...em ở đấy"

"Em nói là tháng sau em kết hôn mà! Tiểu thư nhà giàu sẽ không bao giờ yêu một đứa nghèo hèn lại ngốc nghếch như tôi đâu, tôi biết tầng lớp xã hội của em khác xa tôi"

Thùy Trang cố gắng nói ra hết tâm tình của mình

Chợt cô lùi xa Lan Ngọc ra một bước

"Tôi cũng sẽ không mơ tưởng nữa đâu"

"Tiền của em tôi sẽ....ưmm....."

Không thể nghe thêm bất cứ lời nào của chị ấy nữa, Lan Ngọc tiến đến ấn môi mình vào môi người đối diện

Cũng mấy ngày rồi không được hôn, nàng nhớ đôi môi này muốn chết, nàng cuồng nhiệt chủ động quấn lấy chị, một lúc sau Thùy Trang mới đáp trả

Cả hai luyến tiếc rời nhau khi không khí dần cạn kiệt

"Trang là đốc ngốc!!". Lan Ngọc vòng tay qua eo chị siết chặt

"Đừng kết hôn có được không?". Thùy Trang cũng ôm em vào lòng, cô thật sự rất nhớ em

"Không"

Nghe thế Thùy Trang liền im lặng, cô không nói gì nữa

"Sao không trả lời?"

Lan Ngọc đẩy Thùy Trang ra nhìn vào mắt chị

"Dù sao thì Minh Huy cũng rất tốt, anh ấy lại là đàn ông nên em kết hôn với anh ấy như thế là quá tốt rồi, chỉ cần em hạnh phúc là được"

Lan Ngọc cười khổ, sao con người đang đứng trước mặt nàng lại ngốc thế không biết

"Chỉ cần em hạnh phúc là Trang vui sao? Trang chắc chứ?"

"Ừ". Thùy Trang gật đầu

"Có nghĩa là sau đó Trang sẽ quen người khác sao?"

"Không!! Không đâu, sợ lắm rồi". Thùy Trang lắc đầu liên tục

"Sợ cái gì?". Lan Ngọc nhíu mày

"Sợ phải như thế này! Cảm giác rất tệ"

"Đồ ngốc, vậy em cưới Minh Huy nhé?"

Thùy Trang không trả lời, cô chỉ gật đầu

"Hôm đó Trang nhớ đến chung vui với em nha, giờ em về đây". Lan Ngọc đeo túi xách lên rồi rời đi

Thùy Trang vẫn đứng yên ở đó, cô không quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm thấy rất đau, cổ họng nghẹn lên từng cơn một. Không chịu nổi nữa, cô ngồi phịch xuống ghế, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Nước mắt có rớt xuống bao nhiêu thì Nguyễn Thùy Trang ngốc nghếch lại đưa tay lên quẹt đi hết bấy nhiêu, lâu lâu còn phát ra tiếng nấc cứ như một đứa trẻ. Đến bây giờ cô mới biết được cảm giác đau đến không thở nổi là như thế nào

Lan Ngọc không có trở về, nàng chỉ đi vài bước rồi đứng lại nhìn Thùy Trang xem chị ấy sẽ vui thế nào như cách chị ấy nói. Quả đúng là đồ ngốc Nguyễn Thùy Trang ấy cố gắng kìm nén chờ nàng đi khuất rồi ngồi đây khóc một mình

Lan Ngọc tiến lại đứng trước mặt chị

"Bảo là vui mà...sao lại khóc?"

Thùy Trang giật mình nhanh chóng lấy tay quẹt quẹt mặt mũi rồi ngước lên

"Không có"

"Còn nói xạo nữa hả? Đi về"

Lan Ngọc kéo Thùy Trang về chỗ đỗ xe rồi chở chị về nhà, trên xe cả hai không nói tiếng nào, Thùy Trang vẫn còn đang rất buồn

"Cảm ơn em! Em về cẩn thận"

Đến nhà, Thùy Trang vội gỡ thắt an toàn ra rồi mở cửa xe đi nhanh vào trong, quay đi thì nước mắt lại tuôn trào, vừa khóc nấc vừa lò mò lấy chiếc chìa khoá trong túi ra mở cửa, nhưng khi chiếc cửa vừa mở ra thì người chui vào trước là Lan Ngọc chứ không phải cô

Lan Ngọc không nói không rằng đi một mạch vào trong

Thùy Trang đứng ở ngoài cố gắng chùi đi hết nước mắt còn sót lại trên má rồi mới bước vào

"Em không về hả?"

"Về đâu? Đây là nhà em mà"

Thùy Trang ngơ ngơ nhăn mặt

"Em đi tắm đây"

Lan Ngọc nói rồi đi thẳng vào phòng cô, nàng tự mở tủ lựa quần áo rồi đi vào tắm

Em ấy là bà nội thứ hai của cô nên cô chẳng dám nói gì

Tầm nữa tiếng sau Lan Ngọc mới bước ra, Thùy Trang thì đang dọn dẹp lại bàn học của mình

"Đi tắm đi"

Lan Ngọc nói rồi tiến lại giường

Thùy Trang quay sang nhìn Lan Ngọc, em ấy đang mặc chiếc áo phông rộng của cô, mà hình như

Em ấy không có mặc quần...

"Nhìn cái gì? Nhanh lên"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro