Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lan Ngọc rời đi, Thùy Trang chán nản ở nhà ngồi xem tivi một mình, Lan Ngọc đã xin cho cô nghỉ một hôm để tiện chuyển chỗ ở, vì thế hôm nay cô không phải đi làm

Cứ cầm khư khư chiếc điều khiển trên tay rồi bật hết kênh này đến kênh khác, trong lòng cũng chẳng có tí tâm trạng nào để xem

Vừa xa nhau được một lúc mà lại cảm thấy nhớ em ấy quá, cô với tay lấy điện thoại định gọi cho Lan Ngọc, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại thôi, cô sợ phiền đến em và gia đình

Bỏ điện thoại xuống bàn

Tiếp tục cầm chiếc điều khiển tivi bấm hết tất cả các nút màu xanh màu đỏ một cách nhàm chán

Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên

Thùy Trang hí hửng chộp lấy ngay vì nghĩ là người yêu của mình gọi đến, nhưng ai ngờ chẳng phải

Là Tú Quỳnh

"Alo?"

"Chị có đang rảnh không?"

"À...có"

"Chúng ta gặp nhau một lát được chứ? Lâu rồi em không gặp chị"

Thùy Trang suy nghĩ một lúc, không thể đồng ý ngay được, cô phải xin phép Lan Ngọc đã

"Em đợi chị chút nhé, chị sẽ nhắn lại cho em sau"

Thùy Trang nói rồi tắt máy

Cô bấm vào tin nhắn, nhắn cho Lan Ngọc một dòng tin

"Trang đi gặp Quỳnh một lát được chứ?"

Rồi cứ thế Thùy Trang ôm chiếc điện thoại mà chờ đợi

5 phút trôi qua vẫn chưa có câu trả lời

Tú Quỳnh ở bên kia cũng đang nóng lòng lắm

10 phút trôi qua, vẫn không có hồi đáp, chắc là đang bận

Đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên

Lại là Tú Quỳnh

"Sao chị lâu vậy?"

"À tại chị..."

"Gặp nhau một lát nhé?"

Thôi thì ừ đại cho rồi, bất quá thì bị Lan Ngọc mắng một trận, mà ngày nào chẳng bị, sợ gì nữa, chơi luôn

"Ừ!! Em nhắn địa chỉ đi, chị sẽ đến đó"

Cô tắt máy, đặt điện thoại xuống bàn chuẩn bị đi thay quần áo, cô không biết được rằng lời đồng ý của cô đã làm ai kia vui như thế nào

Tú Quỳnh nhắn cho cô địa chỉ ở quán coffee SOL, nơi mà cô đã từng làm việc và bị Lan Ngọc gây chuyện đến nổi bị đuổi

Thùy Trang nhanh chóng đi đến điểm hẹn

Khi vào trong thì Tú Quỳnh đã ngồi sẵn ở đấy

"Ở đây nè!!". Tú Quỳnh tươi cười vẫy tay

"Lâu ngày không gặp em". Thùy Trang cũng tươi cười đi đến ngồi xuống ghế

"Em dạo này hơi bận nên không có thời gian"

Thùy Trang chỉ đáp lại bằng một cái mỉm cười

"Chị thế nào?"

"Chị vẫn vậy thôi, vẫn đi học và đi làm"

"Chị không ở chỗ cũ nữa sao?"

"À không, chị chuyển chỗ rồi"

Lúc nãy Tú Quỳnh đã đến nhà tìm Thùy Trang nhưng ở đấy lại khóa trái cửa

"Vậy bây giờ chị ở đâu?"

"Chị ở cùng......."

Thùy Trang đang nói thì khựng lại, không biết điều này nói ra có được hay không đây? Cô sợ nói ra Lan Ngọc biết được thì lại bị mắng mất"

"Sao thế?". Tú Quỳnh cau mày khó hiểu nhìn chị

"À thật ra thì...."

"Nếu chị không muốn nói thì em không ép đâu". Nàng cười buồn

"Xin lỗi"

"Sao phải xin lỗi chứ? Chị với Lan Ngọc...."

"Nguyễn Thùy Trang"

Rồi

Nhắc làm chi

Tới luôn rồi đấy

Thùy Trang ngoảnh mặt lại nhìn theo phía vừa phát ra tiếng gọi hết sức dịu dàng ấy

"Lan....Lan Ngọc"

Âm thanh từ chiếc giày cao gót chạm xuống nền gạch chậm rãi từng bước đi đến chỗ hai người, Thùy Trang lạnh cả sống lưng

"Lâu ngày không gặp nên hẹn chị ấy đi uống nước thôi, không có gì đâu"

"Đã hỏi gì đâu mà vội giải thích". Lan Ngọc mỉm cười rất thân thiện

"Đứng lên"

"Ui da"

Nàng đá vào chân Thùy Trang một phát

"Đi lấy ghế cho em"

Thùy Trang xoa xoa chân mấy cái rồi đứng lên đi lấy ghế cho bà chằng lửa này

Kéo ghế lại cho Lan Ngọc ngồi rồi mình cũng an tọa ngồi lại chỗ cũ

"Hai người có chuyện gì muốn nói với nhau thì nói đi"

Thùy Trang cảm thấy nơi này giờ đây không khí như đang xuống âm độ, cô rùng mình một phát

"Cậu với chị ấy...."

"Bọn tớ đang yêu nhau". Lan Ngọc cắt ngang lời nói của Tú Quỳnh

Gương mặt Tú Quỳnh liền thay đổi trông thấy rõ

Họ quay lại rồi?

Sau câu nói đó cả ba cùng im lặng, không ai nói lời nào

Thùy Trang thì cúi gầm mặt

Lan Ngọc thì khoanh tay trước ngực nhìn Thùy Trang bằng ánh mắt rực lửa

"Cậu dạo này bận lắm nhỉ? Không thấy gọi điện hay nhắn tin hẹn hò gì với tớ". Lan Ngọc lên tiếng trước

"Ừ!! Dạo này công ty có rất nhiều việc cần phải xử lí"

"Vậy mà khi rảnh rỗi thì người đầu tiên cậu tìm là Thùy Trang, cậu bỏ quên đứa bạn thân này rồi hả?"

Câu hỏi của Lan Ngọc đưa Tú Quỳnh vào ngõ cụt, cả ba bắt đầu trở lại không khí im lặng

Bạn thì bạn, thân thì có thân thật nhưng Thùy Trang là người yêu của nàng, nàng biết Tú Quỳnh thích chị nên đành phải dè chừng, lỡ một ngày nào đó đồ ngốc này bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ xách mông chạy theo Tú Quỳnh thì coi như xong

"Nếu không còn gì để nói thì bọn tớ có thể về chứ?". Lan Ngọc lại là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng

Tú Quỳnh hít một hơi thật sâu vào rồi gật đầu

"Đi về". Lan Ngọc đứng lên quay sang nói với Thùy Trang bằng chất giọng rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi người kia sợ đến lạnh gáy

"Mà này đừng nói với bố mẹ tớ về chuyện này nhé!! Cảm ơn"

Lan Ngọc nói rồi nắm tay Thùy Trang lôi ra xe, do là đang giận nên ai kia chỉ nắm mỗi một ngón trỏ của chị

Bước vào trong xe rồi mà vẫn còn giận, vẫn không thèm nói chuyện với Thùy Trang, tay thì lái xe mà mặt thì vẫn hậm hực

Thùy Trang liếc mắt qua nhìn Lan Ngọc, thấy gương mặt hung dữ của em lại càng sợ hơn. Nhưng ngẫm nghĩ gì đó một lúc, cô lại lấy hết can đảm đưa ngón tay chọt chọt vào vai em

"Em"

Không trả lời

Chọt tiếp

"Em"

Không trả lời

Chọt nữa

"Em"

Vẫn không trả lời

Chuẩn bị đưa tay chọt thêm lần cuối thì bị Lan Ngọc quát vào mặt

"Nàyyyyyy!!!"

"Giật mình"

Lan Ngọc nhìn bộ dạng ngơ ngơ ấy buồn cười chết đi được nhưng vẫn cố tình ra vẻ

Đến nhà, sắc mặt Lan Ngọc vẫn không biến đổi

"Đừng giận nữa"

Lan Ngọc vừa mở cửa bước vào, Thùy Trang liền nhào đến ôm em từ phía sau

"Đã dặn ngoan ngoãn ở nhà, thế mà vẫn đi cho được"

"Trang xin phép em rồi mà". Thùy Trang dụi đầu vào vai em

"Đã cho chưa?"

"Chưa". Thùy Trang hạ giọng nhỏ xíu

"Giỏi, như vậy là giỏi lắm". Lan Ngọc đẩy tay Thùy Trang ra rồi đi vào phòng

Thùy Trang liền lật đật chạy theo kéo tay em lại

"Xin lỗi mà!! Đừng giận Trang nữa"

"Đi ra chỗ khác". Nàng vung tay chị ra đến tủ lấy quần áo chuẩn bị tắm

Thùy Trang vội đi đến chắn ngang cửa

"Phải làm gì để em hết giận"

"Đi khuất mắt em đi, nhìn mặt thấy ghét thật"

Đuổi người ta đi trong khi người ta vừa dọn vô được có mấy tiếng

Mà tính ra nhà người ta đứng tên luôn đó nha, người ta không đuổi bà đi thì thôi chứ

Người gì ngang ngược

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro