29. Say đắm ngày sinh nhật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lan Ngọc không thèm nghỉ ngơi, cứ vác hết bao này tới bao khác, chẳng mấy chốc đã xong. Mà đám đàn em thấy đại ca của bọn chúng làm việc cật lực nên cũng không dám nghỉ, biết chắc cô có việc gấp nên mới vậy.

Chưa đến 12 giờ đã xong.

Lan Ngọc mồ hôi ròng ròng, chống tay thở hồng hộc như sắp tắt thở. Thùy Trang chạy tới lấy cái khăn lau mồ hôi rồi chìa cho cô chai nước suối lạnh, tay vuốt vuốt ngực cho cô.

– Em uống từ từ thôi.

– Tôi...khụ...khụ...xong rồi, về. – Cô sặc nước, ho khan vài cái rồi cười toe toét, dòm nàng véo véo cánh mũi của người ta cưng chiều.

Cả hai thong thả đi về nhà, đi ngang qua tiệm bánh ở gần đó, Lan Ngọc còn vào mua cho nàng cái bánh kem thật đẹp.

Cầm cái bánh trên tay, Lan Ngọc ưng ý cười lớn, nhưng khi xoay lại, lại thấy Thùy Trang đang đi chầm chậm, chắc nãy giờ ngồi ở chợ nên đau chân đây mà. Lan Ngọc quỵ gối:

– Lên đây tôi cõng.

– Thôi, chị đi được mà.

– Mau...không nói lần thứ hai nha. – Lan Ngọc gằn giọng.

Thùy Trang biết cô sắp la nên trèo ngay lên lưng người ta, bấu chặt cổ cô. Áp đầu vào hõm cổ cô, nàng hít hà mùi trên cơ thể Lan Ngọc, mùi mồ hôi này, sao nàng lại thích nhỉ? Đó là sự cực khổ, là lao động của người nàng yêu, nàng chưa bao giờ chê điều gì từ cô cả, ngoại trừ cái tính kém lãng mạn ra, thì cái gì coi cũng được.

– Lan Ngọc, có nặng không? – Nàng hỏi, chắc mẫm cô sẽ nói không nặng, vì nàng là cả thế giới của cô.

– Trâu bò hay gì mà không mệt? – Lan Ngọc nói, xong bổ sung. – Nhưng tôi chịu được.

- "..." – Đúng là không nên mong đợi điều lãng mạn gì từ cái tên khô khan này. Thùy Trang ngắc ngắc cái má của cô.

– Mỗi đêm em đè chị sao không nói?

– Gì, ừ...tối nay không đè nữa, hứa luôn. – Cô nở nụ cười gian.

Thùy Trang còn chưa kịp tiêu hóa nụ cười và câu nói đó có nghĩa gì, thì đã đến nhà, cô đặt nàng xuống rồi khóa cửa lại.

Lan Ngọc đi nhanh vào phòng tắm chuẩn bị tắm thì Thùy Trang ở ngoài đây hâm lại đồ ăn, rồi dọn chén, đốt đèn ở bánh kem.

Lan Ngọc bước ra với bộ tóc rũ rượi, nàng đi lấy cái khăn tiến tới lau cho cô, vừa lau vừa cằn nhằn:

– Sau này không được tắm khuya, dễ bệnh lắm, em bệnh rồi sao?

Lan Ngọc ngồi trên giường áp mặt vào bụng nàng mà nói, mặt mũi lờ đờ. – Thì chết, chết cho khỏe, sống chi mệt quá chị ơi.

– Hức...

Lan Ngọc ngó lên sau tiếng thút thít đó, lại phát hiện nàng với đôi mắt đỏ hoe, cô biết mình giỡn hơi quá liền đứng dậy, giật lấy cái khăn lau cho khô bộ tóc của mình, vừa lau vừa hôn gò má cao vút của nàng:

– Giỡn, ăn chị chưa no mà chết gì...hê hê...

– Đồ dâm tặc. – Nàng đánh vào má cô rồi đi tới sàn, ngồi ở đó, múc một tô cà ri cho cô đầy thịt gà. Rót một ly nước ngọt.

Thùy Trang ngồi bên cạnh cô, chắp tay lại cầu nguyện.

" Lan Ngọc, chị chỉ có một điều ước duy nhất, đó là em không bao giờ bỏ rơi chị"

Thùy Trang lầm bầm cầu nguyện rồi thổi nến, mới vừa thổi xong đã bị ai đó áp chặt môi đến nỗi thở không được, mãi đến khi hai đôi môi đã nhẵn bóng mới buông tha. Cả hai ngồi ăn uống vui vẻ đến tận nửa tiếng đồng hồ. Thùy Trang thiết nghĩ đây là buổi sinh nhật vui nhất từ trước đến giờ của mình.

Mẹ nàng khi nãy có gọi điện, chỉ đơn giản nói nàng sinh nhật vui vẻ nhé, sau đó bà chuyển khoản cho nàng một con số, nói nàng làm buổi tiệc với bạn bè đi. Thùy Trang cười nhạt khi nhớ lại, nàng luôn nghĩ, chỉ vì nàng là con của người mà mẹ không yêu, nên bà cũng không thể nào yêu thương nàng hay sao? Nàng cũng là con của bà mà.
Lan Ngọc thấy nàng thơ thẩn liền bế nàng trên tay, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Đến khi sạch sẽ mới bế lại ra ngoài, đặt trên giường, đè lên người nàng. Bàn tay không đàng hoàng bóp bóp cái mông của nàng.

– Nè, tên sắc lang, em đã hứa không đè chị mà.

Lan Ngọc bật cười, thật nhớ dai. Cô nở nụ cười ma mị, khéo léo cởi chiếc đầm của nàng ra, quần áσ ɭóŧ cũng thế, quăng xuống sàn, sau đó lật người nàng, cho nàng chống tay ở giường, cái mông vểnh ra phía sau. Mà Thùy Trang cũng ngoan ngoãn nghe theo, hôm nay nàng muốn say đắm cùng cực với cô trong chính ngày sinh nhật của mình.

"Bốp bốp" – Lan Ngọc vỗ vỗ lên cái mông săn chắc đó, nhìn thấy âʍ ɦộ nàng nhô ra ở phía sau, hồng hào, cứ co bóp theo từng nhịp thở của nàng.

– Ngoan nào, không đè chị. – Cô vừa nói xong, bờ môi đầy đặn lập tức từ phía sau, liếʍ vào âʍ ɦộ nàng, khiến Thùy Trang ngay lập tức run rẩy.
"Ưʍ...Lan Ngọc...ưʍ..."

Lan Ngọc dùng chiếc lưỡi của mình liếʍ láp xung quanh mép thịt, dùng hai ngón tay banh hai mép thịt đó ra rồi cong lưỡi, đẩy vào. Mật ngọt chảy ra bao nhiêu, đều bị cô nếm lấy.

Thùy Trang chống tay oằn người, cái mông rung rinh, hẩy ra phía sau, âʍ ɦộ nàng liên tục vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cô mà chảy ra thứ nước dính dính đó, như hàng ngàn con kiến bò. Chiếc lưỡi của cô lại không ngừng thúc vào bên trong nàng liên tục, nhưng vẫn không thể nào so sánh với mấy ngón tay kia.

"Ưm ưmmm...ưʍ...ưʍ...á...a...ư...khó chịu..."

"Aaaa...đừng...ưʍ...khó chịu...Lan Ngọc..."

"Vào trong đi mà...ưʍ...em...ưm ưʍ...ahhh...ư..."

Lan  Ngọc cảm nhận chiếc lưỡi của mình bị âʍ ɦộ nàng nuốt chửng, đến khi lấy ra, vành môi cô đã nhẵn bóng vì dịch tình của nàng, vô cùng thơm ngon.

Lan Ngọc đặt hai ngón tay ở cửa động, đẩy vào nhẹ nhẹ, mật ngọt tạo sự trơn trợt khiến cô đi vào trót lọt. Hai ngón tay vào hai đốt rồi ba đốt, đến khi đã ngập sâu vào, cô mới bắt đầu động, nhấp nhè nhè, đâm vào rút ra.
Mật ngọt cùng với chuyển động của ngón tay, gây ra những âm thanh đáng xấu hổ, nơi giao hợp giữa hai người bắn ra những bọt nước li ti màu trắng đυ.c.

"Ưʍ...Lan Ngọc...mạnh hơn...aaaa...aaaa...ưʍ..."

"Á...sâu quá...nhẹ...ưm ưʍ...aaa..."

Hai ngón tay của cô vẫn điên cuồng thúc vào với tốc độ ngày một nhanh hơn, hai mép thịt nghiền ngón tay cô triệt để, dịch tình chạy dọc bẹn đùi nàng nhiễu xuống chân nhẵn bóng.

"Ư...á...ưmm...ahh...ưmmmm..."

Ngón tay cô đi sâu vào nơi tối tăm của nàng rồi rút ra, rồi lại đâm vào liên tục như thế, cái mông của nàng cũng vểnh lên cao hơn để cô ra vào dễ dàng hơn, hai bầu ngực đung đưa bên dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác vô cùng.

" Lan Ngọc, nhanh...ưmm...chị ra...chị...ưmmmm..."

Suốt 1 đêm, đến tận gần 1 giờ sáng mới xong, quả nhiên Lan Ngọc không hề đè nàng chút nào, cô chọn những tư thế như bắt nàng chổng mông ra phía sau, bắt nàng ngồi lên bụng cô mà nhún nhảy, bắt nàng ép vào tường, chân quấn lấy eo cô. Quả nhiên không có tư thế nào là đè nàng cả, giữ lời hứa quá rồi còn gì.
Sau trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lan Ngọc đặt nàng nằm trên ngực mình, tay không ngừng xoa lưng cho nàng điều hòa lại hơi thở, hôn nhẹ vào đỉnh đầu nàng, hành động vô cùng ôn nhu.

– Thùy Trang, chị có biết tại sao tay tôi lại to không?

– Hửm? Tại sao? Để ôm chặt chị hơn sao? – Nàng ngước lên cười hí hửng, hôm nay bày đặt sến súa nữa chứ.

– Không phải, tại vác hàng riết nên nó to.

– "..." – Đúng là sai lầm khi nghĩ Lan Ngọc biết sến súa. Nàng tiếp tục nằm trên ngực cô mà thở đều đều.

Lan Ngọc im lặng một chút rồi lại hỏi. – Chị có biết tại sao mắt tôi lại to không?

– Hửm, tại sao? Để nhìn chị rõ hơn à? – Nàng cười toe toét.

– Không phải, tại ba má sinh ra mắt to sẵn nên nó to. Hoy ngủ đi. – Cô nói xong liền lấy chăn đắp lại cho nàng, bắt đầu ngủ.

– "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro