Sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Em sai. Em luôn sai. Em luôn sai khi giở giọng hách dịch với anh. Em luôn sai khi khi đòi hỏi anh đủ thứ, em sai cả khi anh vẫn nhẫn nhịn ậm ừ đề rồi trút hết tiền, hết công sức vào túi em để những giọt mồ hôi anh mặn chát, tanh thôi của anh biến thành những thứ quần áo xa xỉ, thành cái quần bò ngắn cũn ôm sát bẹn mà bọn đàn ông ai cũng thòm thèm, thành cái ví trắng còn hôi mùi máu tanh của con cá sấu mới bị lột da đến tức tưởi chết, đâu trên cái ví vẫn còn vương vài hạt máu đông, thành cái điện thoại mạ vàng mà em còn nài nỉ anh đổi vì quê với bạn bè và thành cả chiếc xe đua mới cấu phun dải khó tráng nghi ngút, rầm rú mỗi con đường mà chúng mình qua.

Em vẫn sai vì đó là điều muôn thuở nhưng khi anh sai thì đó là điều bất thường. Anh đã sai khi hôm qua anh đánh em. Anh đã sai khi không  kiềm được cơn giận của mình để những cú đấm cứ vùn vụt ra. Anh thì cứ gầm rú, đập phá và em ngồi đó, lặng thinh, nhỏ vài giọt nước  mắt. Giọt nước mắt trong veo, mảu nhiệm biến em thành con cừu trắng, biến thành em kẻ đúng, bỏ anh bơ vơ giữa những kẻ sai  chỉ luôn móc mỉa và phán xét nhau qua màn hình. Anh dần thành chúng, đều là những lỗi sai nhưng muốn ngoan cố biến tráo thành đúng.

Giữa những kẻ đang nháo nhào, nhốn nháo  ngoài kia. Giữa tiếng em đang khóc lóc, bóc từng bộ mặt của anh, bóc hết lớp vỏ trắng trong mơ, sạch sẽ chỉ còn thân trong đen đúa bươn chải kiếm tiền, thân trong kinh qua biết bao chuyện nên xù xì, chai sần. Anh như con thú trụi lông co ro trước ánh mắt hiếu kì của đời, còn em là  một nhà điêu khắc, phá bức tượng thành những mảnh đá nhọn, thế mà người ngoài trầm trồ tán dương. Thế giới vốn vẫn luôn sai.

Giữa cảnh những cánh tay cứ phi thẳng vào anh, như chiếc vành móng ngựa vây hãm bởi biết bao mặt báo, nơi có ông quan toàn bắt anh trả lời hết bao câu hỏi được lập trình sẵn như cái bẫy cho bọn người từ đâu bâu lại, thòm thèm nhìn anh bị treo lên cao đang dần thối rữa trong những lỗi sai. Tiếng họ ồn ào, nhốn nháo như  lũ ruổi muỗi vo ve khi thấy con mồi. Họ háo hức bàn nhau về anh, họ phán xét anh, kẻ bảo  ngon, người bảo béo, kẻ bảo đáng người bảo sai thế là họ cãi nhau vì anh. Bọn người cãi nhau ồn ào, chúng đánh nhau bằng bất kì từ ngữ mà chúng biết trên đời để rồi lăng mạ nhau, để rồi la đến khản cổ, để rồi mệt đừ và đói meo chúng lại ngước nhìn anh  từ trên cao và chờ đợi  thòm thèm. Một vài miếng thịt của anh rớt xuống, bọn người cắn nhau, kêu la tranh giành chỉ vì một miếng thịt béo bỡ từ trên trời rơi xuống. Những kẻ chiến thắng no nê bỏ đi tìm một phiên tòa khác, béo bở hơn bỏ lại những người mệt lã, đói lừ nhìn lên trời trông ngóng mong có một miếng thịt nữa rơi xuống, cứu thoát cái bụng đang đói cồn cào. Nhưng không  chỉ có anh bị treo trên khoảng không hiu quạnh, im lặng buông ánh mắt khinh thường nhìn xuống bọn người đê hèn, không nói một tiếng nào, chỉ cố thoi thóp thở và cười. Cay đắng, cô độc.

Lũ người dưới chân  xì xào, cằn nhằn. Chợt có một kẻ leo lên cây cột cao nghều ngào, những tiếng xì xào im bật để lại những tiếng cười man rợ của những kẻ đói lã, chúng vội nối đuôi nhau, chúng chà  đạp nhau,chúng leo lên cây cột  cao, chúng xâu xé anh, chúng nuốt chửng anh để rồi hợp thành một dòng lũ người khổng lồ, đen kịt vẫn đói meo, vẫn ồn ào những tiếng xì xào. Chúng tràn đến em, phán xét em, bảo vệ anh. Chúng bảo em phải trả giá. Chúng doạ nạt em. Chúng gào rú tên em làm em hoảng sợ, em khóc  lóc, mồ hôi tuôn như hòa với nước mắt nghe mặn chát cả phận em, phận anh, phận những người sai.

Nhưng em đúng, em luôn đúng chỉ có anh mới sai, trong đoạn phim trên mạng kia chỉ thấy anh sai. Nhưng dòng lũ người kia không nghe, chúng hò hét tên em, chúng giam em vào vành móng ngựa của các trang báo để tòa án hỏi em đủ điều, em bất lực phân bua, nhưng mãi họ vẫn treo em lên cho người em thối rữa bởi lỗi sai cho thịt em mai một dần mà rớt bình bịch và những người đúng với cái bụng  rỗng tếch, kêu gào xâu xé nó, nuốt chửng nó. Em càng nói, em càng khóc, thịt em càng rơi khỏi dây thong lọng, tiếng em đứt ghẹt giữa trời, đứt đoạn. Em câm dần mặc cho dư luận nuốt chửng.

Em chết cùng anh trong bụng dư luận. Em mãi sai và anh cũng thế, chỉ có những kẻ phán xét chúng ta luôn đúng. Chúng ta có im lặng để quên hay cứ mãi dù lời nói thanh mình thì chúng ta vẫn cứ sai, vẫn cứ là con mồi cho dư luận nuốt chửng mình.

Dù em có rỉ những giọt nước mắt, thì em vẫn sai với anh. Anh thều thào vào tai em vào một đêm mưa lạnh run, khi họ đan lồng vào nhau ngủ, khi tiếng em rên lướt nhẹ lên thịt da, khi hơi thở anh thều thào phả vào không khí. Khi đoạn phim kia như vô hình với hai con người nằm đó, như anh chưa đánh em, như em cũng chưa gắt gỏng, nũng nịu. Chỉ có hai thân xác vô hồn cạnh nhau nghe tiếng mưa xào xạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro