Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, tiểu Tam bị cọ đến tỉnh dậy.

Trung thu mới qua, trời vẫn còn nóng, tiểu Tam đang ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có gì đó cứng cứng cọ vào đùi sau của hắn, nhưng bởi vì dựa vào thật sát, khiến tiểu Tam chảy cả mồ hôi.

Lại thêm có thứ gì tựa vào trên cổ hắn, hơi thở có chút mạnh, lại có chút hổn hển, làm cho tiểu Tam hoàn toàn tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện ra thứ cọ sau lưng hắn là gì, lập tức xoay người ra sau, co chân lên ra sức đạp về trước, Tiểu Lục nguyên bản còn đang lầm bầm, lập tức bị đạp vào bên trong giường, mà Tiểu Ngũ đang ngủ bên trong liền rên lên một tiếng, nhất thời bị ép thành bánh thịt.

Tiểu Lục tỉnh lại, khom lưng ôm cái bụng bị tiểu Tam đạp, đau đến trán đổ mồ hôi lạnh, khiến hắn tỉnh hẳn.

Tiểu Tam sầm mặt rời giường, cầm lấy gối đầu của mình, nhìn Tiểu Lục, sau đó đem gối đầu giơ lên cao, tiếp theo dùng lực đánh xuống, tập trung vào đầu tiểu Lục mà đánh đánh đánh đánh đánh, đánh tới mức Tiểu Lục từ trên giường chạy trốn xuống dưới gầm giường, bi phẫn nói: "Sư huynh ngươi làm gì sáng sớm liền đánh ta, ta hôm nay cũng không có cướp chăn ngươi!"

Tiểu Tam âm âm nhìn Tiểu Lục, thần sắc có chút khủng bố.

Lúc này Tiểu Ngũ cũng bò xuống giường, dưới tình huống toàn thân xương cốt đều rất đau, hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

"Ca, sư huynh hắn đánh ta !" Tiểu Lục cảm giác bị đánh cho mạc danh kỳ diệu, mới lên án một câu, không nghĩ tới tiểu Tam liền nghiến răng kèn kẹt mà mắng: "Ngươi tiểu tử này lá gan lớn lắm! Sáng sớm liền cọ trên người lão tử, không muốn sống có phải hay không! Đã nói là đừng ồn lão tử ngủ, ngươi dám lấy đùi lão tử cọ cọ cọ lại còn hà hơi bên tai lão tử, nằm mộng xuân sao không đi cọ vách tường a, cọ ca ca ngươi cũng được, dám cọ lão tử, muốn chết có phải hay không! Muốn chết thì đem Ngư Trường kiếm của lão tử lấy lại đây, lão tử cắt cái đó của ngươi, xem ngươi còn cọ như thế nào !"

Tiểu Lục thật sự không biết chính mình đã làm gì cho tiểu Tam sinh khí .

Tiểu Ngũ cũng mơ hồ nghe không hiểu tiểu Tam đang nói cái gì. Hắn nhìn về phía Tiểu Lục, nhưng thấy phía dưới Tiểu Lục có điểm ẩm ướt, còn đủng quần đang có gì đó nhô lên. Hắn vội vàng đi qua đem quần Tiểu Lục kéo xuống, nhìn vào bên trong, sau đó kinh ngạc nói: "Sư huynh, Tiểu Lục chỗ đó sưng lên rồi! Ngươi buổi tối ngủ đá hắn sao? Làm sao được, sưng đến mức nghiêm trọng lắm! Ngươi mau đến xem xem !"

Làm nửa ngày, nguyên lai hai đứa này đều không biết vì sao lại bị như thế ! Tiểu Tam kích động đem cái gối ném lên gương mặt đang lo lắng cho đệ đệ của Tiểu Ngũ, đầu ngửa về trước, hô to một tiếng, quát: "Lăn đi tìm nhị sư huynh của các ngươi, thứ này ta không dạy, các ngươi chính mình đi hỏi rõ ràng, còn có, không được đến ngủ cùng ta nữa."

Một câu "Không được đến ngủ cùng ta nữa", khiến Tiểu Ngũ Tiểu Lục chấn kinh.

Bọn họ hai người mỗi người một câu, liên tục nói, vẻ mặt so với tiểu Tam còn kích động hơn: "Vì cái gì, vì cái gì không thể cùng nhau ngủ !"

"Chúng ta vốn đều ngủ cùng nhau, một mình chúng ta ngủ không được!"

Tiểu Tam ở trên giường lật hai cái, cầm lấy Thí Long Tác hắn đặt ở đầu giường. Rồi sau đó dùng lực quất vào hai bên trái phải, tiếng động của Thí Long Tác vang lên, tiếp liền nghe hắn nói: "Lăn đi hay không? Nói một câu !"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhìn đến biểu tình nghiến răng nghiến lợi của tiểu Tam, lập tức minh bạch tiểu Tam đây là đang phát giận.

Vì thế bọn họ ngay cả áo ngoài cũng không kịp lấy, nhìn thấy cái roi đang muốn đánh bọn hắn ở phía trước, nhanh chóng dùng khinh công bay ra ngoài cửa, quần áo chỉ có một bộ áo lót, xám mặt chạy đi.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nghe lời chạy đi tìm A Nhị.

Nhưng khi bọn hắn từ trong phòng A Nhị bước ra, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đều hồng đến tận cổ. Bọn họ cuối cùng hiểu ra nguyên lai đó là trưởng thành. Nhưng khi Tiểu Lục nhìn đũng quần Tiểu Ngũ lại nghi hoặc hỏi: "Ca, vậy ngươi như thế nào còn chưa bị? Ngươi rõ ràng so với ta lớn hơn a!" Tiểu Ngũ lúc này chỉ muốn đào một cái lỗ, đem chính mình chui xuống.

Sau khi xấu hổ một trận, Tiểu Ngũ Tiểu Lục không dám đi tìm tiểu Tam, cho nên chỉ có thể ngủ ở trong phòng chính mình, buồn bực vượt qua từng buổi tối thê lương không có tam sư huynh.

Thẳng đến ngày tỷ thí một tháng sau, mấy tiên pháp xảo quyệt do Tiểu Tam dạy cho bọn họ đã có công hiệu, Tiểu Ngũ Tiểu Lục ra sức đấu với nhị sư huynh một ngày một đêm, rốt cuộc tại thời điểm cuối cùng đánh bại nhị sư huynh nội lực thâm hậu.

Tuy rằng còn chưa đến mười tám tuổi, nhưng công phu đã luyện thành, liền có thể xuất cốc.

Một đêm trước trước khi đi, Tiểu Ngũ Tiểu Lục mang một tâm tình thấp thỏm, đi đến ngoài cửa tiểu Tam.

Bọn họ cùng nhau gõ cửa, sau đó chờ người trong phòng trả lời.

"Làm gì?" tiểu Tam ở trong phòng nói ra, không ra khỏi cửa.

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục nhìn nhau, đồng thời hướng người trong phòng mở miệng nói: "Sư huynh, chúng ta ngày mai muốn ra khỏi cốc, ngươi có muốn cùng chúng ta đi ra bên ngoài không?"

Tiểu Tam một lúc lâu cũng không trả lời.

Đến khi hai huynh đệ lại định mở miệng, người trong phòng bỗng nói: "Tam sư huynh sẽ không thể theo các ngươi cả một đời. Các ngươi tự đi đi!"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục hai người đều đứng lặng tại cửa, không nghĩ tới tam sư huynh thế nhưng không muốn đi cùng bọn họ.

Tiểu Ngũ thì thào tự nói, như là nói cho Tiểu Lục nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe: "Một đời, vì cái gì không thể cùng tam sư huynh một đời?"

Tiểu Lục không nói gì. Hắn hoài nghi tam sư huynh có phải hay không còn giận hắn. Nhị sư huynh đã nói cái loại chuyện này, là nam nhân cùng nữ nhân mới có thể xảy ra. Nhưng Tiểu Lục nghĩ, nam nhân cùng nam nhân tại sao lại không được?

Nam nhân thích nữ nhân liền có thể bái đường thành thân, hiểu nhau, gần nhau, thẳng đến khi đi vào trong mộ phần.

Nam nhân cùng nam nhân thích nhau, vậy có thể cùng nhau đi vào bên trong mộ phần chăng?

Tiểu Lục không khỏi nhớ tới ngày đó sau khi hắn hôn ca ca, cũng vui vẻ giống như chính mình được hôn tam sư huynh vậy. Sau này mỗi buổi tối khi ngủ, hắn đều mơ thấy ca ca, ôm lấy ca ca; sau đó ca ca quay người lại liền biến thành tam sư huynh, tam sư huynh đối với hắn cười, cười thực ôn nhu.

Thế nhưng hiện tại tam sư huynh đã nói, hắn sẽ không theo bọn họ một đời, nói vậy, cũng sẽ không để cho bọn họ cùng hắn một đời.

Trong phòng tắt đèn, cũng giống như tắt đi tất cả hy vọng.

Tiểu Ngũ quay đầu đi về sương phòng bọn họ, Tiểu Lục cũng đi theo.

Tiểu Lục lôi kéo ca ca thì thầm nói: "...... Ta hiện tại chỉ còn ngươi ......"

Tiểu Ngũ đột nhiên đứng lại ở trước cửa, cũng không đẩy cửa đi vào. Vẫn lẳng lặng, lẳng lặng không nói lời nào, rồi sau đó, bả vai run rẩy, nhịn không được nước mắt thành chuỗi thành chuỗi rớt xuống.

Tiểu Ngũ thống khổ mà vô thanh khóc, Tiểu Lục gắt gao đem hắn ôm lấy, nghẹn ngào nói: "Đừng, đừng khóc, chúng ta đều không được khóc !"

Có rất nhiều sự tình vì bọn họ còn nhỏ, không thể hiểu được, có rất nhiều thời điểm bọn họ muốn ỷ lại, lại không biết vì sao luôn thầm nghĩ sẽ ỷ lại vào người kia.

Sau này, sau này bọn họ mới hiểu ra, nguyên lai người kia là khát khao của bọn họ, là ái tình mà bọn họ không thể nào dứt bỏ.

Chỉ bởi vì là niên thiếu, cho nên không rõ.

☆☆☆

Tiểu Tam ngồi ở trên nóc nhà trúc, gặm trái cây lạnh, nhìn thân ảnh hai người kia chậm rãi biến mất tại chỗ sâu trong rừng trúc.

A Nhị ở dưới mái hiên, khoanh tay mà đứng, hỏi: "Bất hòa thế nào mà lại khiến cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục rời cốc? Tiểu Ngũ ánh mắt sưng đến mức lợi hại, Tiểu Lục hôm nay đến một câu cũng chưa nói."

Tiểu Tam chỉ là miễn cưỡng đáp: "Đã trói buộc lâu rồi, chim non nếu được thả ra bầu trời, sẽ hóa thành Thương Ưng. Nói thực ra ta cũng không muốn đem bọn chúng đuổi ra khỏi cốc, nhưng vì ta muốn bọn chúng trưởng thành. Ngươi ngẫm lại xem, khi ngươi ở tuổi bọn chúng lúc này, ngươi đang làm cái gì; Ta lúc bằng tuổi chúng, ta đang làm cái gì? Muốn bọn chúng có thể trở thành người biết tự gánh vác cho bản thân, ta làm vậy hiển nhiên cũng là điều tất yếu."

A Nhị nói: "Nhưng ngươi dứt khoát như vậy, sẽ không sợ làm bọn chúng thương tâm?"

Tiểu Tam nhếch nhếch khóe miệng, cười nói: "Ta là vì muốn tốt cho bọn chúng, bọn chúng thương cái gì tâm?"

A Nhị đột nhiên thay đổi câu chuyện, thẳng thắn nói: "Ngày Tiểu Ngũ Tiểu Lục bị ngươi đuổi ra khỏi phòng, ngươi bảo bọn chúng đến chỗ ta hỏi. Kết quả Tiểu Lục nói một câu khiến ta rất kinh ngạc. Hắn nói hắn đầu tiên là mơ thấy Tiểu Ngũ, nhưng khi đem Tiểu Ngũ ôm vào người, liền phát giác Tiểu Ngũ đột nhiên biến hóa, liền biến thành bộ dáng của ngươi......"

"Ta thao, ngươi sẽ không phải muốn nói là Tiểu Lục đối với nhũ mẫu như ta phát tình chứ!" tiểu Tam hung hăng ném tuyết lê lên đầu A Nhị, sau đó lại lấy từ trong lòng ra một trái lê khác để ăn.

Lúc này Tiểu Bát không biết từ nơi nào trèo lên nóc nhà, một đôi mắt trong veo như nước nhìn tiểu Tam, dùng thanh âm mềm mềm của trẻ con nói: "Tam sư huynh, ta cũng muốn ăn trái cây. Trái cây lạnh."

Tiểu Tam mò vào trong ngực, lại lấy ra một trái lê lớn, ném cho Tiểu Bát.

Tiểu Bát cao hứng cắn lê, sau đó nói: "Tam sư huynh, ta cảm giác Lục sư huynh thích Ngũ sư huynh, lại còn thích ngươi nữa, còn ánh mắt Ngũ sư huynh thì luôn nhìn ngươi. Nam thích nam, cái này gọi là Nam Phong."

Tiểu Tam liếc mắt nhìn đứa nhỏ xấu xa này, tùy tay vừa nhu loạn tóc nó vừa thông suốt, cười nói: "Loạn thất bát tao, nam nhân làm sao thích nam nhân được, nghe ai nói ?"

Tiểu Bát cắn lê ngồi ở mái hiên, hai chân treo ở không trung một trước một sau lắc. Mặt hắn đầy thiên chân vô tà, nói: "Mẹ ta kể! Ai nói nam nhân không thể thích nam nhân, nương ta là đầu bài của Yên Ba Lâu trong kinh thành, cái gì cũng biết, lời nói của nàng tuyệt đối sẽ không sai!"

"Tiểu Tam, đến cùng là ai nói cho ngươi nam nhân nhất định không thể thích nam nhân ?" A Nhị không biết khi nào quay đầu qua, nhặt lấy bên trái cây tiểu Tam chưa cắn qua, mở miệng cắn xuống.

"Ta thao, sư huynh ngươi cư nhiên ăn lê ta cắn qua! Câu tiếp theo ngươi muốn nói, sẽ không phải là kỳ thật ngươi vẫn thích ta đi!" Tiểu Tam vừa mắng vừa nói: "Muốn thích thì ngươi thích sư phụ đi, tuổi tác của ta so với ngươi lớn quá nhiều, lại là một thân xương cứng, không cần thử, ngươi tuyệt đối ngay cả cắn cũng cắn không trôi!"

Tiểu Tam không biết nói câu nào đã động đến huyệt cười của Tiểu Bát, tiếp theo toàn nghe Tiểu Bát bưng lấy bụng mà "ha ha ha" cười không ngừng, cuối cùng thế nhưng cười đến bụng cũng co rút.

Bất đắc dĩ tiểu Tam đành phải ôm Tiểu Bát từ trên nóc nhà trúc nhảy xuống, chạy tới gõ cửa sư phụ, mắt trợn trắng nhìn sư phụ nói: "Sư phụ ngài hảo tâm cứu con khỉ này đi, hắn không biết trúng cọng gân nào, cười ôm bụng không đứng dậy nổi!"

Quyển 2

Văn án:

Buông tay để chim non bay đi là tất yếu ,

Cho nên Bách Lý Tam khiến Tiểu Ngũ, Tiểu Lục khóc lóc ly khai.

Vì để bù đắp khoảng trống trong lòng,

Tiểu Tam gia ra tay thay lão đầu Vô Danh Tứ quản giáo con trai.

Mà lần này xuất môn tìm người chỉ là một cái cớ,

Tiểu Tam gia ngoài miệng luôn luôn cứng rắn,

Quyết sẽ không thừa nhận là vì hắn cảm thấy hư không tịch mịch.

Chuyến đi này chỉ là vì mong mỏi và hy vọng được nhìn thấy những "đứa con" hóa rồng,

Nhưng đổi lại chỉ thấy được hai tên này trở thành "Tu La song sát" nhẫn tâm và tàn bạo !?

Hài tử chân chính là đến đòi nợ ,

Tiểu Tam gia lúc này trước hết phải bán mì cùng bánh bao để kiếm một số tiền lớn,

Mới hảo hảo đến dạy.dỗ.con.cái ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro