Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lúc, dù cho đã biết trước chuyện sẽ xảy ra, nhưng khi chuyện đó thực sự xảy ra, trong lòng vẫn không thể kiềm được cơn đau đớn.

Đại sư huynh rời khỏi Thần Tiên Cốc.

Ba tháng trước, một buổi tối kia, hắn ngồi trên nóc nhà gặm tuyết lê.

Thời điểm đó đang là lúc đại sư huynh cùng nhị sư huynh so chiêu.

Tuy rằng bởi vì ở xa nên không thể hoàn toàn thấy rõ, nhưng nhị sư huynh thiếu chút nữa đã bị đại sư huynh giết chết là có thật.

Nếu không phải trong nửa năm cuối cùng này đem Tiểu Ngũ Tiểu Lục ra hiến tế mặc đại sư huynh phát tiết, hơn nữa mỗi ngày không ngừng xào dược của sư phụ cùng đầu heo, một kiếm cuối cùng của đại sư huynh chỉ sợ không khống chế được, trực tiếp cắm vào lồng ngực nhị sư huynh, chứ không phải đi chệch hướng đánh nát gốc tùng bên cạnh.

Sau đó nửa tháng Lan Khánh nhốt chính mình trong phòng tu luyện nội công không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.

Cho đến một ngày, tiểu Tam đưa cơm cho Lan Khánh, lại phát hiện trong phòng ngay cả tiếng hô hấp cũng không có, đẩy cửa phòng ra mới phát hiện Lan Khánh đã đi rồi.

Mà ngân kiếm quen thuộc hắn vẫn dùng còn lưu lại trên giường của hắn.

Người kia đem hồi ức yêu thương cùng kiếm của sư phụ cho hắn đều bỏ lại Thần Tiên Cốc, lúc bước ra khỏi rừng trúc, Thạch đầu đại sư huynh của bọn họ liền không còn, chỉ còn một kẻ đã từng bị bắt cóc ép buộc đến mức trở nên cực đoan, mang theo hận ý không ngừng, một lòng muốn báo thù cừu nhân đã diệt tộc.

Sư phụ sau đó cũng lười nói, tươi cười cũng ít đi, hài tử y thương yêu nhất lại cho y nỗi đau đớn nhất, sự thương tâm nhất, chỉ sợ thật lâu về sau cũng không lành được.

Sư phụ chỉ có ngẫu nhiên cùng Tiểu Bát nói chuyện mới có chút vui vẻ, hài tử kia chẳng những thông minh, nói chuyện lại vui vẻ, sợi dây đeo trên lệnh bài là màu hồng đào. Tiểu Tam cũng rất thích nó, hài tử đó có năng lực dỗ được sư phụ, so với bất luận một người nào trong Thần Tiên Cốc cũng đều quan trọng hơn.

Nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, khiến tiểu Tam vốn dĩ định sẽ ở mãi trong Thần Tiên Cốc giờ nhìn quanh từng gốc cây ngọn cỏ cũng cảm thấy khó chịu.

Hắn sáu tuổi nhập cốc đến nay đã qua mười năm, trong mười năm này ngoại trừ xuống tiểu trấn chọn mua nguyên liệu nấu ăn, tiểu Tam hoàn toàn không đi qua nơi khác.

Nhưng nay, thập toàn thực đơn đã khắc sâu trong đầu hắn, sau đó Tứ nhi, Tiểu Thất, đại sư huynh lần lượt rời cốc.

Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình như là bị siết chặt cổ họng, uất nghẹn khó thở.

"Khai môn thất sự, củi gạo đường muối tương dấm trà", ngoài nhân sinh bảy vị này, hẳn là còn có nhiều hương vị đang chờ hắn.

Ếch ngồi đáy giếng làm sao thấy rõ trời cao. Có lẽ hắn cũng nên ra ngoài đi một chút, nghe theo bản năng mách bảo, đi xem bên ngoài bây giờ ra sao, lăn lộn hồng trần vài vòng, nếm đủ vị nhân sinh rồi, khi nào nhớ nhà sẽ lại quay về.

Nói đi là đi, tiểu Tam gia vốn dĩ đã nghĩ là làm, sáng sớm hôm sau đã quải giỏ trúc, nhét vài đồng tiền, mang theo ô mộc lệnh, Thí Long Tác cùng Ngư Trường kiếm nhét vào trong ngực, giả bộ muốn đi mua đồ ăn, nghênh ngang bước từ trong rừng trúc đi ra ngoài.

Chạng vạng, Tiểu Ngũ Tiểu Lục chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn lại không thấy bóng dáng tam sư huynh, cảm thấy kỳ quái, lại chạy tới phòng tam sư huynh tìm người.

Kết quả, người không tìm được, ngược lại phát hiện một phong thư đặt trên bàn.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục sau khi mở niêm phong rồi nhưng vẫn xem không hiểu hàm ý trong thư, cho nên mới chạy tới nhị sư huynh, đưa thư cho y xem.

Nhị sư huynh xem xong chỉ thản nhiên nói: "Hai người các ngươi nộp ô mộc lệnh cho ta."

Tiểu Ngũ Tiểu Lục không nghi ngờ liền nộp ra, sau đó hỏi: "Tam sư huynh viết phong thư này để làm gì ? Sắp tối rồi, chúng ta đói bụng muốn chết, hắn như thế nào mà cơm trưa không nấu, cơm tối cũng không nấu."

Nhị sư huynh lại liếc nhìn lá thư này, rồi sau đó gấp gọn lại, bỏ vào trong ngực áo.

Lá thư này kỳ thật không viết cái gì, nhưng người có khả năng, xem kỹ sẽ nhận ra hàm ý.

Tiểu Tam dùng bút pháp kiên cường viết một chữ ── "phiền !"

Tiểu Tam gia hắn phiền, cho nên muốn đi ra ngoài rong chơi, ngày về chưa định, vì thế giao lại Hành Lá cho nhị gia.

Mà lúc nhị sư huynh nói: "Tiểu Tam cũng như Tiểu Thất, cũng như đại sư huynh, đều đã xuất cốc."

Câu『 đều đã xuất cốc 』kia, khiến Tiểu Ngũ Tiểu Lục bùng ra tức giận.

"Tam sư huynh vì sao phải đi?"

"Mà có đi thì cũng phải mang chúng ta theo chớ !"

"Chúng ta vốn dĩ làm gì cũng cùng nhau mà !"

"Y như thế nào lại có thể bỏ lại chúng ta !"

"Nhị sư huynh ngươi vì cái gì lại thu hồi Ô mộc lệnh của chúng ta?"

"Mau trả cho chúng ta, chúng ta muốn đi tìm tam sư huynh !"

Hai gương mặt giống nhau trước mặt A Nhị vừa tức giận vừa điên cuồng gào thét, cuối cùng bị A Nhị trực tiếp đánh chúng trở về phòng.

"Thần Tiên Cốc quy củ, người muốn xuất cốc, một là tròn mười tám tuổi, hai là đánh thắng ta, nếu hai ngươi làm được liền có thể xuất cốc. Hiện giờ, hai người các ngươi bình tĩnh cho ta!"

"Vì sao chứ !"

"Chúng ta luôn chưa từng nghe qua điều này !"

"Tiểu Thất xuất cốc cũng không tròn mười tám, hơn nữa cũng đánh không lại ngươi, hắn như thế nào có thể đi ra ngoài !"

A Nhị nói: "Đó là trường hợp đặc biệt."

Hai huynh đệ lại ở trong phòng quát to: "Tam sư huynh cũng không tròn mười tám mà a! Hắn đánh thắng được ngươi sao?"

Việc này quả thật là nghi vấn. Bởi vì tiểu Tam luôn ở trước mặt bọn họ bày ra bộ dáng bí hiểm, nhưng có khi chạy vài bước liền mệt xỉu, cho nên Tiểu Ngũ Tiểu Lục căn bản đoán không ra võ công tiểu Tam đến cùng cao bao nhiêu.

Nhưng mà chỉ nghe A Nhị lại nói một câu: "Kia cũng là trường hợp đặc biệt !"

"Chúng ta cũng muốn là trường hợp đặc biệt !"

"Chúng ta cũng muốn là trường hợp đặc biệt !"

A Nhị chưởng một cái ra cửa phòng, mạnh đến mức mái trúc cũng phải rụng rơi chút tro bụi, rồi sau đó lại dùng thanh âm tĩnh tại vốn có nói: "Lại nháo, ta liền trực tiếp trục xuất hai người bọn ngươi khỏi sư môn. Cho các ngươi trở thành trường hợp đặc biệt trong trường hợp đặc biệt !"

Lời này vừa nói ra, Tiểu Ngũ Tiểu Lục lập tức nín thinh .

☆☆☆

Tiểu Tam xuất cốc rồi bắt đầu đại nghiệp du hí của hắn, liền giống như khi năm đó sư phụ hỏi hắn muốn làm cái gì, hắn trả lời: "Ngoạn !"

Bên ngoài trời thật sự trong xanh, cây cỏ tươi tốt, hắn chạy đến bên hồ lên thuyền câu cá, thả thuyền như lá trôi theo dòng, cần câu vốn dĩ chẳng cần lưỡi, có câu được cá hay không hắn cũng không quan tâm.

Một ngày ba bữa, hắn chọn cửa hiệu vang danh mà vào, mỗi lần mỗi hiệu ăn một món. Hắn không có ý luyện ngũ cảm, nhưng thức ăn cứ chạm đầu lưỡi, trí não liền tự mình phân tích nguyên liệu nấu ăn, dùng nhiều dùng ít, chặt thái lửa to lửa nhỏ thế nào.

Tiểu Tam cũng không phải người không biết thưởng thức, chỉ là hắn hiện tại không muốn để tâm, ngũ cảm thưởng thức mỹ vị thế nào hắn không màng.

Ngẫu nhiên gặp khất cái, hắn cũng sẽ mua mấy cái chân gà nướng, mua vài cái màn thầu, ngồi cùng bọn họ ăn uống.

Trong mắt người khác có lẽ hắn là quái nhân, nhưng tiểu Tam vốn dĩ chỉ làm việc hắn muốn.

Hắn xuôi theo sông lớn, đi mãi về phía Nam. Có khi gặp phải chút phiền toái, nhưng có Thí Long Tác cùng Ngư Trường kiếm làm thành Thằng Phiêu, quất hai ba roi, phiền toái liền nhanh chóng biến mất.

Tiểu Tam nếm qua gần hết mỹ thực nổi danh ở Giang Nam, ngân lượng từ đó cũng vơi đi không ít.

Thế nên hắn đành quay lại Đại Thành nơi cách Thần Tiên Cốc không xa lắm, mua một gian nhà cũ nát vốn dĩ là của lão đầu bán mì, tu sửa một phen, sau đó lại mướn lão nhân kia, hai người cùng nhau bán mì.

Mặt lão nhân thoạt nhìn năm sáu mươi tuổi hơn, nhưng có thể lão không già đến thế, chỉ là trước kia tang thương phiêu diêu, bị sinh kế cuốn đi đến nỗi phong trần.

Tiểu Tam mua nhà liền nói chính mình đã mười chín tuổi, nhưng mặt mũi hắn vẫn còn có nét hài đồng, Mỳ lão đầu đánh chết cũng không tin tiểu tam mười chín, nói là mười sáu có lẽ còn miễn cưỡng chấp nhận.

Mở cửa hàng, tiểu Tam bảo mỳ lão đầu đóng cửa mười ngày, dù sao ở ngõ này sinh ý cũng không tốt, mười ngày không mở tiệm cùng mười tháng không mở tiệm căn bản là như nhau.

Mười ngày sau cửa hàng mới khai trương, bảng hiệu cũ bị Mỳ lão đầu gỡ xuống, treo cái mới lên, vải đỏ kéo xuống, trên mặt gỗ giản dị lộ ra ba chữ do chính tiểu Tam chấp bút , "Vô Danh Tứ ".

Bởi vì nghĩ danh tự gì đó rất phiền toái, vì thế tiểu Tam liền học sư phụ nhà hắn bí quyết đặt tên, đơn giản là nhất.

Mà tiểu Tam thì dùng tên giả Tô Tam, tiếp tục công chuyện của mỳ lão đầu.

Mỗi ngày vào lúc gần giữa trưa, cánh cửa gỗ của Vô Danh Tứ sẽ mở ra, lúc này một cỗ hương vị nồng đậm sẽ tùy ý thoát ra khỏi cửa, ở bên trong ngõ phiêu hương, thật lâu không tiêu tan.

Tiếp tiểu Tam sẽ đem mỳ kéo mảnh như tóc quăng vào nồi nấu, nấu xong lại ngâm nước lạnh khiến mì căng đầy, rồi sau đó rải mỳ vào một cái tô lớn, lại đổ vào thứ tương hắn điều chế riêng cho mỳ sợi rồi trộn đều. Cuối cùng, bỏ xương heo đã được làm sạch vào nồi nấu lấy nước cốt, lại thêm chút hành hoa, chan nước vào chén mỳ đã được gắp ra sẵn rồi bắt đầu dùng bữa.

Sau khi nghỉ mấy ngày, có lão khách tới cửa, người này nguyên bản thầm định hỏi thăm mỳ lão đầu một cái, tìm hiểu xem sao mấy ngày trước lại đóng cửa lâu như vậy. Lúc bước vào vừa vặn ngửi thấy một cổ nồng đậm hương vị khi nãy bay nhanh trong ngõ từ chén mỳ trên bàn, nước dãi chảy tràn lan.

Vừa vặn là lúc giữa trưa, vừa vặn có người đói bụng, mỳ lão đầu nguyên bản muốn đứng dậy tiếp đón, tiểu Tam gia lại vung tay lên cản.

Tiểu Tam nói: "Ngươi vẫn chưa đi được! Ở bên cạnh xem ta nấu như thế nào, nhớ rõ từng động tác, đỡ cho ta nguy cơ sau này phải tự tay dỡ bảng hiệu !"

Vì thế, vị bằng hữu kia của mỳ lão đầu liền quan sát hài tử có khuôn mặt nộn nộn kia trụng mỳ rồi ngâm nước sau lại đổ tương vào trộn, tiếp đó năm ngón tay điêu luyện với lấy muôi canh, động tác nhanh chóng thêm thắt gia vị vào chén mỳ, cùng lúc nước cốt cũng được đổ vào, cuối cùng là rải chút hành lá.

Tiểu Tam vẻ mặt trầm ổn thuần thục, ngón tay giống như hồ điệp thanh thoát, động tác dứt khoát chuẩn xác, mà ánh mắt hắn tuyệt đối chuyên chú cùng kiên nhẫn, dường như sợi mỳ bình thường vào tay hắn đã sống dậy, lấp lánh dương quang.

Mỳ lão đầu đem chén mỳ tiểu Tam làm tốt đến đặt xuống trước bàn của bằng hữu, cười ha hả nói: "Ăn đi, nhưng ngươi là đệ nhất khách nhân khai trương Vô Danh tứ, ăn nếu hợp khẩu vị, vậy thì cần phải thường thường đến a !"

Người nọ đã sớm chuẩn bị tốt một đôi đũa, bát mỳ vừa đưa tới đã trộn trộn vài cái rồi vội vã ăn.

"Ưm......" người nọ vừa ăn vừa cảm nhận bát mỳ nóng hổi, hút khí nói: "vốn cho rằng canh trong nồi đang sôi nên đổ vào mỳ cũng sẽ rất nóng, không ngờ trước khi trộn mì đã ngâm vào nước lạnh để nhiệt độ gia giảm vừa vặn...... Quả thật là nóng nhưng không phải nóng đến mức không thể ăn ngay...... Còn có nước canh nồng đậm này, ta chưa bao giờ uống qua nước canh ngon như vậy. Vốn dĩ sợi mì vô vị, nhưng mà được trộn tương, chan nước canh ngon lành, ăn mì đồng thời cũng có thể uống canh xương, khiến mì vậy mà lại mang hương vị khác, hơn nữa mỳ này...... Mỳ này...... Nhai sao mà đã miệng quá...... Này...... Này...... Này đến cùng là cái loại mỳ gì a?"

Khách nhân kia kích động muốn điên rồi, dùng hết từ ngữ của hắn cũng không thể truyền đạt được một phần của mỹ vị trong miệng kia.

Tiểu Tam gia lại chỉ dùng tạp dề lau tay, đi đến gần đối phương rồi thong dong nói: "Thứ này gọi là『 Diện Thang 』(mỳ canh) ! chẳng lẽ ngươi không thấy vốn dĩ nó là mỳ chan canh xương sao?"

"Ách......" mỳ lão đầu cùng bằng hữu đồng thời cảm thấy xấu hổ.

Sau khi đợi được tiểu Tam rời đi, bằng hữu của mỳ lão đầu thấp giọng nói: "Ăn ngon như vậy mà chỉ gọi là "Diện Thang"? Này quả thực là phí bát mì phong phú, mỹ vị, không gì sánh kịp nha ! Lão đầu, không được, ngươi phải nghĩ xem có ra được cái danh tự bất phàm nào không, không thì quá lãng phí kì trân dị bảo này!"

"Này......" mặt lão đầu có chút buồn rầu.

Lúc này hậu đường truyền đến tiếng nói lớn của tiểu Tam: "Diện thang chính là diện thang, không muốn sống có phải không, dám sửa lại thủ hảo danh tự của lão tử!"

Mỳ lão đầu cùng lão bằng hữu của hắn giật nảy mình. Rõ ràng thanh âm rất nhỏ, người ở sau bếp nghe thấy như thế nào.

Lão hữu nói: "Ách...... Vị này còn rất...... Ân...... Không như chúng ta tưởng tượng đâu...... Hắn là ai, tại sao lại chạy đến đây phụ ngươi bán ?"

Lão đầu bận rộn xua tay nói: "Hắn họ Tô tên Tam, ta trước đó vài ngày đã nhượng cửa hàng cho hắn. Ta nguyên bản là định về quê lấy vợ cho con trai, nhưng ngươi biết rõ là tiểu tử nhà ta kia vừa nhát vừa thích uống rượu, lấy vợ về còn chưa biết có nuôi nổi hay không, làm sao nuôi cả ta?"

Sau đó hắn hỏi ta muốn đi đâu, ta cũng chỉ nói như vậy, ai biết hắn liền kêu ta lưu lại. Bởi vì hắn không thể thường đi ra ngoài, vì thế cửa hàng muốn giao cho ta quản lý. Hắn có thể là hài tử nhà giàu đi, tuy rằng tính tình có chút kì quái, nhưng bụng dạ lại rất tốt, nói nếu tiệm mì kiếm được tiền lời sẽ cho ta tiền thưởng, nếu không kiếm được tiền, hắn sẽ lấy bạc bù cho ta."

"Ai!" lão hữu nghe xong cả mặt đầy hồ nghi, nói: "Ngươi đời trước chắc là khổ cực, đời này khổ tận cam lai, có tán tài đồng tử ném tiền vào người."

Tiếng tăm của Vô Danh Tứ, nhờ miệng của bằng hữu mỳ lão mà rất nhanh liền truyền ra .

Nguyên bản ế ẩm vô cùng, tiệm mỳ vừa tối vừa dơ vốn dĩ không có ai muốn vào, hiện nay lại có một đội ngũ khách chờ ăn xếp hàng dài thật dài, dài ra ngoài đầu ngõ !

Nhưng việc buôn bán có tốt cỡ nào, tiểu Tam vẫn là bộ dáng đó.

Sáng sớm chuẩn bị xong hàng quán, mở cửa còn chưa cho khách nhân vào, nhất định phải chính hắn cùng mỳ lão đầu ăn no, hương thơm đồ ăn làm cho hàng trăm khách nhân đói khát gấp vạn lần, mới có thể chậm chạp thu dọn bát đũa, rồi mới cho khách nhân vào cửa.

Mỳ của Vô Danh Tứ không phải bán cả ngày.

Tiểu Tam gia xuất cốc là để ngoạn, không phải để nấu mỳ cho các ngươi ăn.

Tiểu Tam bình thường cũng chỉ chuẩn bị phân lượng nhiêu đó, bán xong, xin lỗi ngày mai lại đến; Ngày mai lại đến mà vẫn chậm chân, thất lễ nhưng hôm sau đến nhé; Hôm sau đến lại không được ăn? A, vậy đề nghị ngươi có thể hiện tại đứng chờ ngay từ lúc đó đến khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, cam đoan ngày hôm sau ngươi sẽ là người được ăn mỳ đầu tiên !

Tiểu Tam xuất hiện ngẫu nhiên, rời đi cũng bất ngờ.

Một ngày thức dậy hắn phát hiện Mỳ gia lão nhân kia đã có thể xuất sư, liền gói ghém chút ít, mở tủ tiền ra, mười ngón chỉ chỉ trên không, miệng lầm bầm tính toán.

Cuối cùng hắn cầm hơn mười lượng ngân phiếu, thu dọn y phục mà đi.

Bụi trần cuồn cuộn, hắn cũng chỉ là hạt bụi cuộn theo hồng trần.

Tiểu Tam không quyến luyến tiền tài, quyền lực, thanh danh này nọ.

Từ khi hắn bái sư, được tứ danh Bách Lý Tam, chỉ có một chỗ hắn duy nhất nhớ rõ, hơn nữa bất luận rời đi bao lâu đều sẽ trở về.

Thần Tiên Cốc ── nhà của hắn kiếp này.

Tiểu Tam trở về vào ngày Trung Thu.

Từ khi tiểu Tam bắt đầu rời khỏi Thần Tiên Cốc, Tiểu Ngũ Tiểu Lục hôm nào cũng đứng chờ ở cổng rừng trúc, cho rằng tiểu Tam rất nhanh sẽ trở về. Thế nhưng đợi a đợi, một ngày lại một ngày trôi qua, nhưng vẫn không thể đợi đến khi người trọng yếu nhất trong lòng bọn chúng xuất hiện.

Sư phụ bây giờ cũng chỉ cần chiếu cố Tiểu Bát, ngẫu nhiên sẽ dạy bọn hắn tiên pháp, thời gian còn lại không phải ngẩn người thì chính là ngủ.

Sư phụ còn nói, người thường mơ thấy Thạch đầu đại sư huynh, người liên tiếp ở trong mộng gọi đại sư huynh trở về, đại sư huynh thế nhưng lại quay đầu bỏ đi.

A Nhị nay quản lý mọi sự lớn nhỏ trong Thần Tiên Cốc, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đã xem tiểu Tam nấu cơm một thời gian dài, liền bị nhị sư huynh ném vào phòng bếp, Thập toàn thực đơn được đặt trước mắt bọn chúng, muốn bọn họ nhìn theo mà nấu ăn. Kết quả, Tiểu Ngũ Tiểu Lục tay nghề so với sư phụ cũng tốt hơn một chút, nhưng chỉ là một chút.....

Mà việc chọn mua nguyên liệu nấu ăn A Nhị sẽ tự mình đi, hai đứa Ngũ Lục luôn bị A Nhị coi chừng, không thể ra khỏi Thần Tiên Cốc.

Ngày đã trễ, đã đến lúc nên nấu cơm. Trên bãi cỏ trong rừng trúc, Tiểu Ngũ Tiểu Lục sát vai đứng chung một chỗ, rồi sau đó Tiểu Lục nói: "Đi thôi, đừng đợi nữa, tam sư huynh khẳng định là đã ở bên ngoài ngoạn đến cao hứng, quên mất hai chúng ta rồi."

Tiểu Ngũ nói: "Hôm nay Trung thu, tam sư huynh hẳn là sẽ trở về. Hắn không thể quên Trung thu là ngày đoàn viên !"

Tiểu Lục đột nhiên cả giận nói: "Hắn đã không cần chúng ta nữa, ngươi chỉ còn ta, ta cũng chỉ còn ngươi, ngươi còn nhớ thương hắn làm cái gì !"

Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn Tiểu Lục, Tiểu Lục lại hầm hầm rời đi. Hắn bước nhanh đi đến cây đại thụ bên ngoài phòng bếp, nắm tay đánh mấy quyền lên cây đại thụ.

Vô số lá cây bay xuống, Tiểu Lục hốc mắt cũng đỏ.

Ngày mà Tam sư huynh vừa ly khai, hắn cùng ca ca đã đứng ở chỗ kia chờ tam sư huynh trở về, vẫn đứng rồi lại đứng, đứng rồi lại đứng, đứng ở chỗ đó đến nỗi cỏ đều bị bọn họ đạp chết , hiện lên bốn dấu chân, nhưng Tam sư huynh không trở lại chính là không trở lại.

Bọn họ luôn không nghĩ tới có một ngày Tam sư huynh sẽ rời đi, nhưng rồi một hôm Tam sư huynh liền như vậy đi mất, Thần Tiên Cốc không còn thân ảnh hắn nữa. Thanh âm của hắn, rồi khi hắn tươi cười, khi hắn nghiêm khắc, đôi mắt lại ngẫu nhiên ôn nhu, nháy mắt tất cả đều không thấy, bọn họ thấy chính mình phảng phất lại có cảm giác như khi bị ném vào bãi tha ma lúc trước, âm lãnh ẩm ướt, chung quanh đều là mùi thịt thối. Không có người quan tâm bọn họ, không có người mắng chửi bọn họ, càng không có người bởi vì bọn họ gặp ác mộng mà đem giường của chính mình chia cho bọn họ ngủ.

Tam sư huynh tiêu thất, thế giới của bọn họ cũng sụp đổ theo.

Tiểu Ngũ đợi đến hoàng hôn, đợi đến khi mặt trời lặn về Tây, sắc trời dần tối, rốt cuộc không còn nhìn thấy rõ con đường trong rừng trúc nữa...

Khi hắn nản lòng muốn rời đi, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ, từng bước một vững vàng kiên định dừng ở trên đường mòn.

Tiểu Ngũ mở to hai mắt thẳng tắp nhìn về trước, nhìn theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, ánh tịch dương chiếu vào trên người của người nọ ánh sáng nhàn nhạt.

Người nọ nguyên bản đang đếm số bạc dư trong túi xem còn bao nhiêu, cho đến khi nhận thấy được tầm mắt của ai đó, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy thì ra là đại hài tử chính mình đã chiếu cố, lập tức nhếch môi cười xán lạn: "A, như thế nào biết ta hôm nay trở về, liền ngoan như vậy tới đón tam sư huynh a !"

Tiểu Tam sang sảng cười, đó là nụ cười xán lạn mà Tiểu Ngũ chưa bao giờ thấy qua.

Giống như hắn đi ra ngoài một chuyến, kỳ thật là để thoát ra khỏi cái quá khứ đã từng vây lấy hắn kia, không để bất luận kẻ nào tiếp cận cái vỏ đó nữa.

Tiểu Tam bước vào Thần Tiên Cốc, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngũ vài cái, tiếp theo liền hướng bên trong đi vào.

Lúc này Tiểu Ngũ không biết bị ai rút gân, cư nhiên mở ra hai tay, hung hăng đem tiểu Tam ôm lấy, hai má dán vào sợi tóc ô hắc mềm mại của tiểu Tam, dồn dập thở.

Sau đó người hối hận vì mới vừa rồi đã bỏ đi để ca ca lại một mình, Tiểu Lục, trở về thấy tam sư huynh đang bị ca ca ôm, đột nhiên giống như phát điên, vừa nhảy vừa la: "Tam sư huynh trở lại, tam sư huynh trở lại !"

Tiếp theo liền ra sức nhào tới, từ chính diện dùng lực ôm lấy tiểu Tam, đem một hơi cuối cùng bên trong phổi tiểu Tam ép ra ngoài.

"Ta thao......"

Kết quả thân thể nguyên bản đã được điều dưỡng tốt, tinh lực do tiểu Tam du sơn ngoạn thủy, ăn nhiều mỹ thực liền hao hết trong chớp mắt, trước mắt tối đen, lại ngất đi.

Tiểu Lục cảm giác kỳ quái, tam sư huynh vì cái gì lại không nhúc nhích mặc cho bọn hắn ôm; nắm tay, chân, cả Thí Long Tác cũng chưa lấy ra tiếp đón bọn họ, kết quả khi buông tiểu Tam ra, phát hiện đầu tiểu Tam cư nhiên đã buông xuống, mắt trợn trắng lên.

"Oa a !" Tiểu Ngũ Tiểu Lục hét to một tiếng, vội vàng đem tam sư huynh đưa vào trong phòng sư phụ.

☆☆☆

Tiểu Tam tỉnh lại thấy mình nằm ở trên giường, bưng lấy chén thuốc sư phụ nấu, từng ngụm từng ngụm uống.

Sau khi uống xong, sư phụ cũng giống như ngày trước, nhét khối mứt hoa quả cho hắn, hỏi một chút lần này đi ra ngoài du ngoạn như thế nào?

Tiểu Tam nói rất tốt, đi vài cái thành lớn, xem qua nhân gian phồn hoa, cuối cùng nhớ nhà, liền trở lại.

Sư phụ không ở lại bao lâu liền bị nhị sư huynh bắt về phòng ngủ. Sư phụ từ sau khi cho Tiểu Bát một nửa phần máu dược nhân, thân thể không tốt như lúc trước, nhưng có nhị sư huynh chiếu cố, tiểu Tam cũng không quá lo lắng.

Tiếp theo, tiểu Tam nhìn về phía Tiểu Ngũ Tiểu Lục, sắc mặt so với biểu tình khi vừa cùng sư phụ nói chuyện lúc nãy hoàn toàn bất đồng, bộ mặt đen đến không thể đen hơn, mở miệng liền mắng: "Hai người các ngươi, tam sư huynh ta đã bao lâu không té xỉu qua các ngươi có biết hay không? Vừa trở về liền ôm đến mức ta không thở nổi, còn kinh động sư phụ khiến người lo lắng! Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi lại vẫn không hiểu chuyện, còn có, trên giường ta có thêm hai cái gối đầu là sao hả? Sau khi ta xuất cốc hai người các ngươi liền ngủ trong phòng ta? Cũng không phải là oa nhi, chẳng lẽ muốn một đời đều dính phía sau mông sư huynh sao?"

Tiểu Ngũ lẳng lặng nhìn về phía tiểu Tam, bên trong đôi mắt hắc sắc có lưu quang chợt lóe, chuyên chú mà cố chấp nhìn Tam sư huynh biến mất đã lâu của hắn. Hắn mở miệng, thanh âm thản nhiên, cảm xúc cực độ áp lực. "Ngươi có thấy lối vào kia có bốn dấu chân không? Từ khi ngươi rời đi, chúng ta mỗi ngày đều sẽ ở nơi đó, một ngày vài canh giờ, ngóng trông ngươi trở về. Chúng ta thay vì nói là sư phụ nuôi lớn, còn không bằng nói là được ngươi nuôi lớn, người nuôi lớn chúng ta đột nhiên có một ngày cái gì cũng không nói, liền tiêu thất. Chúng ta không thể đi ra tìm hắn, chỉ có thể im lặng ở chỗ này chờ hắn trở về. Ngươi đi ra ngoài mấy tháng, chúng ta liền chờ mấy tháng. Có lẽ đối với ngươi mà nói chúng ta không tính là cái gì, nhưng ngươi như thế nào có thể nói ném liền ném, đem ta cùng đệ đệ vứt bỏ?"

Tiểu Tam sửng sốt một chút, tiếp lại nghe thấy Tiểu Lục ủy khuất nói: "Sư huynh, nếu ngươi không trở về, ta sợ chính ta liền bắt đầu muốn chán ghét ngươi. Ca ca không vui, ta cũng không vui vẻ, trong lúc hắn ngủ chỉ ôm gối đầu của ngươi chứ không hề ôm ta, ta cảm giác chính mình mỗi ngày đều như âm hồn. Ngươi không cần chúng ta, cho nên ca ca thương tâm, ca ca thương tâm, sau đó liền không để ý ta. Ta vừa không có ngươi, lại cũng không có ca ca, các ngươi đều không muốn ta, cho nên ta cũng chỉ còn lại một mình ......"

Tiểu Tam không nghĩ tới chính mình bất quá chỉ xuất cốc mấy tháng, hai gia hỏa này lại có thể thảm thành như vậy. Tiểu Ngũ cắn răng, nước mắt đều nhanh rớt xuống, Tiểu Lục ánh mắt ướt sũng nhìn theo ca ca, giống như hắn đã làm sai chuyện gì.

Tiểu Tam chưa gặp phải tình hình thế này bao giờ, trong khoảng thời gian ngắn im lặng không biết nói gì, cũng không biết nên ứng đối như thế nào.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy Tiểu Ngũ cầm chặt lấy chăn bông bên cạnh hắn, mà Tiểu Lục lại nắm chặt vạt áo hắn không buông, tiểu Tam liền phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), nghĩ thông suốt.

Hai tiểu gia hỏa này từ nhỏ không ai thương, sau khi phát bệnh đậu mùa, bị người trong nhà sợ truyền nhiễm, cũng không đợi bọn họ tắt thở, liền đem hai hài tử ném đến bãi tha ma. Sư phụ sau khi mang chúng trở về, hắn liền tiếp nhận hai con khỉ này, sau đó, bọn nó liền xem hắn như cha nương mình. Cho nên khi hắn rời đi, cũng chẳng khác nào người thân cận nhất vứt bỏ bọn nó.

Tiểu Tam bất đắc dĩ, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Ngũ Tiểu Lục, đau lòng. Sau đó hắn mở miệng, hỏi: "Hai người các ngươi là đem ta trở thành cha nương a? Lại còn thương tâm như vậy. Bốn chữ "Như cha mẹ chết" này quả thực chính là dùng để hình dung biểu tình các ngươi hiện tại ."

"Chúng ta mới không có cha mẹ !" Tiểu Lục vừa nghe đến hai người đó, lửa giận liền vọt lên.

Tiểu Ngũ đem đầu đặt lên trên chăn bông tiểu Tam, nói: "Chúng ta chỉ có tam sư huynh."

"Thế còn sư phụ, nhị sư huynh cùng Tiểu Bát đâu?" Tiểu Tam nghi hoặc.

"Nhị sư huynh rất xấu, hắn đem ô mộc lệnh của chúng ta giấu đi, không để chúng ta đi ra ngoài tìm ngươi!" Tiểu Lục ủy khuất mà phẫn nộ nói: "Tiểu Bát cùng sư phụ đều chỉ biết ngủ, tỉnh liền đi xem dược liệu, căn bản không để ý tới chúng ta."

"Ai ai !" tiểu Tam lại sờ sờ đầu hai huynh đệ, nhìn không ra hai hài tử này thế nhưng trong lòng còn cất giấu nhiều tâm tư như vậy.

Bất quá tiểu hài tử đôi khi sẽ nháo và giận dỗi. Chờ một ngày nào đó bọn họ lớn lên, đi ra thế giới bên ngoài, gặp qua càng nhiều người cùng sự vật, liền sẽ không như vậy nữa.

Ngày chậm rãi trôi qua tại Thần Tiên Cốc, có một hôm tiểu Tam nhặt trứng ngỗng bên dòng suối liền soi mặt vào nước, nước phản chiếu gương mặt xa lạ khiến hắn hoảng sợ, sau đó hắn mới giật mình nhận ra, đó là mặt hắn.

Bấm tay tính tính, nguyên lai hắn cũng mười chín tuổi rồi, đại nam nhân không thường soi gương, cho nên thấy mặt mình mới có thể giật mình như vậy.

Vài năm nay, hắn vẫn mang theo Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục, mà Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng như tiểu Tam kì vọng, càng ngày càng trầm tĩnh chững chạc, Tu La tiên pháp cũng tiến bộ vượt bậc, so với hai tiểu hài tử mặt mũi đầy sẹo, ban đêm nằm mộng khóc thút thít hồi đầu kia, chẳng còn thấy giống nữa.

Đứa trẻ nhỏ nhất, mới vừa rồi còn bị tiểu Tam gọi là bát hầu tử, nay cũng đã thay da đổi thịt.

Triệu Tiểu Xuân kia tiểu vương bát đản cư nhiên ở trong sân đu xích đu, càng đu càng cao, đến mức không thể chạm chân vào mặt đất nữa, cả người bắn ra ngoài, bay một vòng nện bùng bùng lên mái trúc.

Nóc nhà không chịu nổi sức nặng, bị Tiểu Xuân văng cái bộp lên, âm thanh to đến mức làm cho tiểu Tam đang khâu vá cũng phải giật mình, kim chọc vào tay, tay đứt ruột xót, đau đến mức tiểu Tam chửi ầm lên, quần áo cũng ném thẳng vào xích đu , rút Thí Long Tác ra cuốn con khỉ con đó lại!

Lúc này, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đang bị tiểu Tam cưỡng ép .

Tiểu Tam hôm qua bắt hai con rắn về, một vàng kim, một ánh bạc, dưới ánh nắng lớp vảy lấp lánh, phi thường xinh đẹp.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục cho rằng đó là đồ ăn của bữa tối, nhưng tiểu Tam lại nhanh chóng vẩy một lớp phấn rắn bên ngoài trúc ốc, sau đó cười cười thả hai tiểu xà đi, Tiểu Ngũ Tiểu Lục khó hiểu nhìn hắn, qua một hồi lâu hắn mới nói: "Gì chứ, là bên ngoài mới thấy kim ngân xà, bị bọn chúng nhẹ nhàng cắn lên một cái, lập tức quy thiên, đến sư phụ cũng không cứu nổi. Ta cho các ngươi thời gian hai ngày, trong hai ngày này dùng roi bắt rắn, mang đến cho ta. Không thì, cho dù tháng sau các ngươi đánh thắng nhị sư huynh, ta cũng sẽ không cho các ngươi xuất cốc."

"Gì?" hai người kinh ngạc.

Cuối cùng, vốn dĩ tiểu Tam đã xoay người muốn đi lại quay đầu dặn dò một câu: "A, đúng rồi, phải bắt sống, không được đánh chết. Tiểu Ngũ ngươi tìm kim xà, Tiểu Lục ngươi tìm ngân xà, tự mình làm, nếu khiến ta phát hiện đứa nào giúp đứa nào, các ngươi liền rửa mông đợi ta cho mỗi đứa một roi, thuận tiện cho tiểu sư đệ các ngươi xem xem cái gì gọi là quy củ."

Cho nên đương lúc tiểu Tam muốn đi bắt con khỉ con tên Triệu Tiểu Xuân kia, bước ngang qua tiền viện, Tiểu Ngũ Tiểu Lục lập tức rên rỉ với hắn: "Tam sư huynh, mấy con rắn trốn dữ quá không thể tìm ! Có thể bỏ qua được không !"

Tiểu Tam "Hừm" một tiếng nói: "Bỏ qua được, vậy các ngươi cũng đừng mong xuất cốc ."

"Sao lại có chuyện như vậy !" Tiểu Ngũ Tiểu Lục muốn điên rồi.

Tiểu Tam liếc bọn họ rồi mắng: "Kêu các ngươi tách ra tìm, lại chui vào cùng một chỗ làm gì ! Kim xà ngân xà vốn là tử thù, trừ lúc đẻ trứng sẽ cùng một chỗ, khoảng thời gian còn lại tuyệt không thấy mặt nhau ! Chỉ luyện nhãn lực cũng vô dụng, cần nhờ ngũ cảm đi tìm, ngũ cảm là cái gì còn nhớ hay không ! Không nhớ rõ liền đánh các ngươi chui vào bụng mẹ......"

Tiểu Tam ngưng một chút lẩm bẩm nói: "Không được...... Nói thế các ngươi sẽ tức giận......" lại lập tức trợn mắt, cả giận nói: "Không nhớ rõ liền đánh các ngươi chui vào bụng sư phụ nha !"

"Sư huynh," Tiểu Lục nghi hoặc thở phì phò hỏi: "Kim xà ngân xà vì cái gì chỉ có đẻ trứng mới cùng một chỗ?"

"Vô nghĩa, hai oan gia không sinh sản, ở cùng một chỗ để làm gì? Chẳng lẽ ỉa cho ngươi xem sao !" thanh âm tiểu Tam càng lúc càng xa. Công phu của hắn vài năm gần đây cũng không tăng mấy, chỉ vẫn chọn mấy thứ cơ bản để luyện công, tất cả những cái khác đều không ngó ngàng.

Buổi tối, Tiểu Ngũ rốt cuộc bắt được kim xà, sau đó một lúc thật lâu, Tiểu Lục tinh bì lực tẫn cũng bắt được ngân xà.

Bọn họ cơ hồ là cùng bò bò đến cửa phòng tiểu Tam, đẩy cửa ra, trực tiếp nằm ngửa giữa đường giả chết .

Trong phòng tràn ngập hơi nước, rồi sau đó một tràng âm thanh nước xối truyền đến. Tiểu Lục hơi hơi nhướng mắt, nhìn thấy tam sư huynh nhà nó chỉ khoác độc một tấm trường bào, vẫn còn thoảng hương nước tắm, đi đến trước mặt bọn họ.

Tam sư huynh khom lưng xách kim xà ngân xà bị bọn chúng dằn vặt dở sống dở chết, cúi đầu cười nói: "Không tồi, cả hai đều không tồi. Ngày mai tiếp tục luyện tiên pháp. Nhớ kỹ, tách ra luyện, để cho ta bắt gặp cả hai ngươi dính cùng một chỗ, ta đánh cho các ngươi mông nở hoa !"

Khi Tam sư huynh đứng dậy, Tiểu Lục thấy hắn tươi cười. Tiểu Tam tươi cười rất thanh khiết, thực đơn thuần, vậy là thực lòng hắn cao hứng bọn họ . Lúc này mặt mũi hắn hiền lành, không có nét cười nham hiểm cùng bộ dáng tức giận nữa.

Trường bào trên người hắn bị tóc dài làm cho ẩm ướt, da thịt trên ngực như ẩn như hiện, còn có đôi chân thẳng tắp miên man, giống dương chi bạch ngọc, ôn nhuận vô hà.

Cái loại khí chất này là do tự nhiên mà có, không cần gượng ép tỏ vẻ, phong thái thoát tục như không.

Tiểu Lục không biết tại sao lại run lên một chút, nó quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ, nhưng chỉ thấy Tiểu Ngũ nhắm chặt hai mắt, ngực kịch liệt phập phồng.

Vào buổi đêm , Tiểu Ngũ Tiểu Lục tắm rửa xong sau liền lên giường nằm, cũng không biết như thế nào mà vẫn ngủ không được, hai đứa bốn con mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, muốn nhìn cho thủng ra bốn cái lỗ mới thôi.

Tiểu Lục đẩy đẩy Tiểu Ngũ. "Ca, chúng ta đi đến phòng tam sư huynh không? Hơn một canh giờ mà vẫn không ngủ được ! Vốn dĩ bắt được hai con rắn đó rất mệt, hẳn là phải ngủ nhanh, sao đến giờ vẫn suy nghĩ mông lung chứ."

Tiểu Ngũ suy nghĩ một hồi lâu, cho đến cuối cùng chính mình cũng chịu không nổi, hai huynh đệ liền ôm gối đầu cùng nhau đi đến phòng của tiểu Tam.

Bọn họ đẩy cửa ra khi tiểu Tam đã đi vào giấc ngủ, ánh nến đã tắt, chỉ có cửa sổ khép hờ, khiến ánh trăng cùng sao đêm theo gió nhẹ lùa vào phòng hắn.

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục tay chân rón rén trèo lên giường, sợ đánh thức tiểu Tam.

Ai biết mới nằm xuống, muốn kéo chăn cùng nhau đắp, tiểu Tam cư nhiên hừ mũi hai tiếng, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục đồng thời cứng đờ, cho đến khi tiểu Tam quay mặt về phía Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ nhìn một hồi lâu mới ngẩng đầu vô thanh nhép miệng:『 không tỉnh lại !』 bọn họ mới đồng thời chui vào trong chăn bông của tiểu Tam.

Tiểu Tam ngủ thật say, thoáng nghiêng mặt, đôi môi hé mở.

Tiểu Ngũ sau khi nằm xuống nhìn tiểu Tam ngủ không hề phòng bị, ngón tay nhịn không được miêu tả khuôn mặt hắn trên không.

Mặt trái xoan nho nhỏ, chân mày lá liễu cong cong, cùng hàng mi dày rợp xoè như quạt trúc, mũi cao vừa phải, môi cũng đã có chút huyết sắc lại nộn nộn, người này thu hồi nét nghiêm khắc trên mặt, lẳng lặng đứng ở hành lang trúc ốc hoặc trên sân cỏ, tựa như xuân phong mang theo vẻ đẹp này thổi vào lòng tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ ngón tay vẽ vẽ , lúc tầm mắt chuyển đến môi tiểu Tam, giật mình, đột nhiên hoàn toàn không thể khắc chế ý tưởng muốn tới gần người này, độc chiếm người này, bèn nhấc thân mình nhẹ nhàng chẫm rãi xích lại, khẽ run rẩy, đem miệng mình, dán lên môi tiểu Tam, rồi sau đó không dám lưu luyến mà lập tức tách ra.

Tiểu Lục ngay lúc Tiểu Ngũ hơi nhúc nhích đó, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác không cách nào hình dung.

Nó ngẩng đầu xem qua chỗ Tiểu Ngũ, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Ngũ nhoài người hôn môi tiểu Tam.

Tiểu Lục vô cùng giật mình, mắt cùng miệng đều mở to. Tiểu Ngũ lại chỉ giơ ngón trỏ làm động tác lặng im sau khi biết Tiểu Lục phát hiện ra.

『 Ngươi làm gì cùng tam sư huynh miệng dính miệng? !』 Tiểu Lục kinh ngạc mà nhấp môi.

Tiểu Ngũ nhìn Tiểu Lục, hồi đáp:『 không hiểu mà, chỉ là đột nhiên muốn như vậy !』

Tiểu Lục lúc này mới nhớ tới lúc nãy nhìn thấy tam sư huynh khoác trường bào để chân trần đi đến trước mặt nó, trong lòng nóng lên, nói:『 Ta cũng muốn, ta cũng muốn ! hôm nay lúc ta thấy tam sư huynh không mặc quần, thật chỉ muốn cắn cắn chân hắn. Ca ngươi đổi vị trí cùng ta, ta cũng muốn miệng dính miệng, môi của tam sư huynh vừa ướt vừa mềm , nếm thử xem có giống bánh tuyết hoa hay không!』

Tiểu Ngũ nói:『 so với tuyết hoa cao còn mềm hơn.』

Tiểu Lục vội vàng nói:『 nhanh lên nhanh lên, ngươi bò qua đây, ta bò qua đó, ta cũng muốn thử xem mềm hơn bánh tuyết hoa là thế nào!』

Tiểu Ngũ không biết vì cái gì, đột nhiên sinh ra một điểm tư tâm, có chút không muốn cho Tiểu Lục chạm vào môi tiểu Tam, nhưng hắn cùng Tiểu Lục bắt đầu có nhận thức chính là thích gì đó cùng nhau ăn, thích ngoạn cùng nhau ngoạn, chưa bao giờ có chuyện đứa này có mà đứa kia không có cả.

Tiểu Ngũ đối với tình ái rất mơ hồ, thậm chí không biết tư tâm cùng độc chiếm chính là bản chất của ái tình.

Vì thế hắn chỉ có thể miễn cưỡng cùng rối bời, không quá tình nguyện đổi chỗ cho Tiểu Lục.

Hai huynh đệ nhúc nhích không ngừng, làm cho tiểu Tam nguyên bản đang ngủ ngon giấc bị đánh thức.

Lúc tiểu Tam hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Ngũ hai tay hai chân chống hai bên người hắn, còn trừng lớn mắt nhìn hắn, hắn nửa tỉnh nửa mê mà cũng phải nhíu mày hỏi: "ngủ không ngủ, ngươi đang làm gì?"

Tiểu Ngũ toàn thân cứng ngắc, đổ mồ hôi lạnh. Nhưng hắn hắng giọng, bình tĩnh dùng thanh âm hờ hững nói: "Tiểu Lục muốn cùng ta ngủ, muốn ta qua ngủ kế hắn."

"Ưm......" tiểu Tam không có chút cảnh giác nào, thì thào nói: "muốn đổi chỗ cũng nhanh đi, hơn nửa đêm , còn có muốn để người khác ngủ hay không......"

Tiểu Tam nhắm mắt lại, thân hình xê dịch ra bên ngoài, không bao lâu lại truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng , mềm mềm nhẹ nhẹ, tựa như tiếng thở của trẻ con.

Tiểu Ngũ trấn tĩnh bò đến phía sau Tiểu Lục, chỗ vách tường, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống.

Tiểu Lục nghiêng đầu nhìn tiểu Tam đưa lưng về hắn, tiểu Tam lúc này ngủ ở phía bên ngoài, cho dù nó có muốn bò qua cũng không được .

Tiểu Lục rầu rĩ nhìn ca ca hắn, khẽ nhấp môi nói:『 đều là tại ngươi, hiện nay làm sao được?』

Tiểu Ngũ kinh hãi còn chưa yên, nào biết nên làm cái gì bây giờ !

Vừa rồi nếu không cẩn thận mà bị tam sư huynh phát hiện, với tính cách vốn dĩ nghiêm như xử nữ, giận như mãnh hổ của tam sư huynh, hắn cùng Tiểu Lục sẽ lập tức bị xé xác, sau đó ném vào trong rừng trúc làm thức ăn nuôi Dược Vật!

Tiểu Lục nhìn Tiểu Ngũ, trong lòng thực không hài lòng. Vì cái gì ca ca được, đến nó lại không được.

Tiểu Lục thấy bộ dáng Tiểu Ngũ phát ngốc, liền bò tới nhìn môi hắn. Nó nghĩ, môi của ca ca hình như cũng rất mềm, ca ca vừa rồi còn chạm môi tam sư huynh, vậy nó lại chạm môi ca ca, không phải sẽ được nếm cả vị của tam sư huynh sao?

Lúc này Tiểu Ngũ đã ngẩn người căn bản không nghĩ tới Tiểu Lục sẽ đột nhiên làm khó dễ.

Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy chính mình đột nhiên bị áp vào tường, sau đó hai cánh hoa nhỏ cứ như vậy dán lại đây.

Lúc Tiểu Ngũ phát giác người kia đúng là Tiểu Lục, chỉ thấy Tiểu Lục chép chép miệng, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, nói: "Cảm giác nguyên lai là như vậy !" sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước cắn lại, Tiểu Ngũ lập tức đưa tay ra sau đầu Tiểu Lục, giật mạnh tóc Tiểu Lục xuống, làm Tiểu Lục đau đến mức la oai oái, sau đó mới chịu buông Tiểu Ngũ ra.

Hai huynh đệ nháo như vậy, lại đánh thức tiểu Tam ngủ cùng giường .

Tiểu Tam gia quay đầu, âm âm liếc mắt nhìn bọn họ, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đồng thời rùng mình một cái, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt, an phận ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro