Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng như thoi đưa, mới chớp mắt liền đi qua.

Bây giờ mỗi ngày Tiểu Tam đều cùng Tiểu Ngũ Tiểu Lục xuống thị trấn chọn mua nguyên liệu nấu ăn đem về, chợt nhận ra hai huynh đệ mỗi người khiêng một bao bột mì bây giờ đều cao hơn hắn, hắn bị kẹp ở giữa liền tạo thành một chữ xuyên, tiểu Tam liền thấy khó chịu.

Rất nhanh đã mười bốn tuổi, mỗi ngày đều uống thuốc đều đặn, nhưng vì cái gì tiểu Ngũ cùng tiểu Lục lại có thể lớn lên cao hơn hắn! Hắn lớn tuổi hơn hai đứa này kia mà!

Sau khi dùng cơm, tiểu Ngũ tiểu Lục đem bát đũa đã rửa sạch đặt bên cạnh tiểu Tam, nhìn hắn cầm chậu nhào bột mì với nước, chậm rãi nhào cho đến khi thành một khối bột.

"Rất rảnh sao?" Tiểu Tam liếc liếc mắt nhìn bọn chúng.

"Không có, đang nhìn sư huynh nhào bột." Tiểu Lục nói.

"Đó chính là rất rảnh rỗi." Tiểu Tam dứt lời, xuất ra một đồng tiền dính bột, ném vào thân cây khô phía trước. Đồng tiền kia chính xác rơi trên một nhánh cây, hơn nữa đồng tiền lại dính chặt trên nhánh cây không rơi xuống.

Tiểu Tam lại ném thêm một đồng, nhìn hai huynh đệ nói: "Mau, dùng roi câu đồng tiền xuống, không được đụng đến cành lá hai bên trái phải, nếu không thì buổi tối không có cơm ăn!"

"A!" Tiểu Ngũ tiểu Lục nhăn mày nói rằng: "Rất khó a!"

"Khó thì mới phải luyện!" Tiểu Tam nói: "Công phu dùng roi sư phụ đã dạy các ngươi, nếu đồng tiền cỏn con này mà còn lấy không được, các ngươi không biết xấu hổ, sư huynh ta cũng thay các ngươi cảm thấy mất mặt." Hắn cứ như vậy thong thả nói, nửa điểm cũng không thừa nhận là bởi vì hai đứa nhóc này cư nhiên cao hơn hắn nửa cái đầu làm hại nội tâm của hắn bị tổn thương nên mới biến đổi phương pháp luyện tập của chúng một chút.

Tiểu Ngũ tháo xuống cái roi màu đen bên hông, liếc mắt nhìn tiểu Tam, bất đắc dĩ bắt đầu đánh vào đồng tiền. Tiểu Lục cũng nhăn mặt lấy ra sợi roi màu trắng, đi tới bên ngoài thở hổn hển đánh vào không trung.

Nếu tới quá gần, làm thương tổn cành cây lá cây, sẽ bị Tam sư huynh mắng; nhưng nếu cách quá xa, roi đánh vào khoảng không, vẫn sẽ bị Tam sư huynh mắng, tiếp theo chính là một đường mắng mắng mắng mắng, thẳng đến chạng vạng mặt trời chiều ngã về tây mới thôi.

Tiểu Tam hô lên: "Dừng!" Sau đó lắc đầu thở dài nói: "Hai người các ngươi thực sự là... Ai... Ra ngoài đừng nói là ta dạy dỗ..."

Tiểu Lục lúc này không phục tiến lên một bước, tiểu Ngũ muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp.

Tiểu Lục nói rằng: "Vậy sư huynh ngươi có thể làm được sao? Chúng ta mỗi ngày đều có luyện tiên pháp, thế nhưng sư huynh ngươi mỗi ngày chỉ biết nấu ăn mà thôi!"

Nghe tiểu Lục nói như thế, tiểu Tam học theo cách của sư phụ, vẻ mặt ôn nhu khẽ cười nói: "Phải không? Ta không học võ, cả ngày nấu ăn thì ra là không đúng sao?" Sau đó hỏi tiểu Ngũ: "Ngươi cũng cảm thấy như vậy?"

Tiểu Ngũ liền vội vàng lắc đầu, cái đầu lắc tựa như trống bỏi.

Đúng lúc này, tiểu Tam một tay đang cầm chậu gỗ, một tay vói vào trong lòng. Sau đó chỉ thấy được cái bóng roi bạc chợt lóe, đồng tiền mới vừa rồi bị hắn ném ở trên nhánh cây, hai huynh đệ đánh một buổi trưa cũng không đánh được, liền rơi vào tay hắn, một lần cả hai đồng.

Tiểu Tam lại ôn nhu cười, đem đồng tiền một vứt cho tiểu Lục, một vứt cho tiểu Ngũ, ngữ khí bình thản nói: "Có loại người gọi là thiên phú, cũng có loại gọi là ngu ngốc. Người không thiên phú sẽ phải khổ luyện, chuyên cần chăm chỉ bổ khuyết, hiểu hay không? Nhưng nếu như không có thiên phú lại còn lười biếng, vậy thì cả đời này chỉ có thể làm ngu ngốc. Minh bạch chưa a, tiểu Lục ngu ngốc!"

Tiểu Tam xoay người rời đi, vừa đi vừa nói chuyện: "Đợi một lát đem đồng tiền để về chổ cũ, khi nào lấy xuống được thì khi đó các ngươi mới được ăn cơm tối."

Tiểu Lục sững sờ quay đầu nhìn về phía tiểu Ngũ, ngơ ngác mà nói rằng: "Ca, ngươi có cảm giác hay không, sư huynh mới vừa rồi cười đến đặc biệt không giống với bình thường, ta không biết vì sao, đều nổi da gà cả rồi!"

Tiểu Ngũ dùng lực đánh lên đầu đệ đệ hắn một cái, vội vàng chạy về phía trước đi giúp tiểu Tam cầm lấy chậu gỗ. Tiểu Lục còn đang xoa xoa cái trán đau, chậm một chút mới theo sau.

Tiểu Tam hỏi tiểu Ngũ:

"Lúc trước vì sao lại muốn học roi? Ta nghĩ ngươi nên học kiếm, tiểu Lục thì dùng đao sẽ thích hợp hơn, công phu nhập môn dùng roi tuy rằng đơn giản, nhưng muốn có thể khống chế tự nhiên, đây là chuyện không phải dễ dàng."

Tiểu Ngũ hồi đáp: "Bởi vì lúc đầu khi sư phụ dẫn chúng ta đi chọn binh khí, chỉ có hai cái roi này là một đôi. Hơn nữa sư phụ nói đây là dùng gân hỏa ngưu vô cùng quý hiếm ngâm nước bảy ngày bảy đêm mới được, ta và tiểu Lục nghe thích, liền học cái này."

Tiểu Ngũ tuyệt đối sẽ không nói cho tiểu Tam biết, hắn cùng với tiểu Lục chọn roi, thật ra là bởi vì lần kia sống chết trước mắt, tiểu Tam đã sử dụng Thí Long Tác chống lại dược vật.

Ngày ấy bay đầy trời đều là máu, tiểu Tam vô cùng khí phách che ở trước người bọn họ, sinh tử không màng. Hắn không biết đệ đệ nghĩ như thế nào, nhưng một màn kia hắn nghĩ rằng cho đến khi hắn già đi chết đi, cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

Tiểu Tam nở nụ cười: "Tiểu Lục là tiểu Lục, ngươi là ngươi, vì cái gì phải luôn dùng đồ thành một đôi? Ngày sau chẳng lẽ khi các ngươi đón dâu, cũng muốn thú hai cô nương ngày thường giống nhau như đúc để làm lão bà sao..."

Tiếng của Tiểu Tam còn chưa dứt, đột nhiên, trong phòng sư phụ truyền đến một âm thanh thật lớn, tựa hồ là âm thanh ngã ghế lật bàn.

Tiểu Tam quay đầu, vội vàng hướng sương phòng sư phụ chạy vào, nhưng chỉ thấy sư phụ ôm hòm thuốc từ phòng trúc hối hã chạy ra, A Nhị thu thập xong hành lý cũng từ trong nhà chạy đến.

"Nhị sư huynh làm sao vậy!" Tiểu Tam phát hiện khác thường, vội vã hô.

A Nhị quay đầu lại, xung quanh lông mày tỏa ra thần tình tối tăm, hắn liền nói: "Hoàng đế diệt Lan gia một nhà bảy mươi hai miệng, lưu lại Đại sư huynh nhốt ở trong hoàng cung. Ta và sư phụ vừa nhận được tin tức, bây giờ phải đi đến kinh thành, ngươi ở lại thần tiên cốc, chờ chúng ta trở về."

"Hiểu rồi, ngươi nhanh đi!" Tiểu Tam nói.

A Nhị gật đầu, mau chóng đuổi theo bóng lưng sư phụ.

Tiểu Tam nhìn hai người bọn họ tiêu thất ở rừng trúc, nhíu mày lo lắng.

☆☆☆

Năm ấy, tiểu Tam ở thần tiên cốc đợi ba tháng, mua thức ăn đều là sai tiểu Ngũ tiểu Lục đi, Tứ nhi từ năm ngoái đã mang theo nhi tử bốn tuổi cùng với vị tùy tùng chẳng bao giờ ở trước mặt mọi người nói chuyện ra đi, vì vậy khi tiểu Ngũ tiểu Lục ly khai, thần tiên cốc cũng chỉ còn lại có một mình hắn coi chừng.

Tiểu Tam đã thật lâu không có cảm giác loại mùi vị quạnh quẽ này. Thần tiên cốc từ trước đến nay luôn nhiệt nhiệt nháo nháo, hiện tại lại an tĩnh vô cùng.

Sang năm được hai tháng, trong một buổi tối vắng lặng, tiểu Ngũ tiểu Lục thở hổn hển chạy đến phòng hắn, hô to: "Sư phụ cùng nhị sư huynh đã trở về, còn dẫn theo ba người cùng nhau trở về!"

Tiểu Tam biết một người trong đó tất nhiên là Lan Khánh, liền vội vàng chạy đến phòng sư phụ. Tiểu Ngũ tiểu Lục cũng theo sau lưng hắn.

Mở ra cửa phòng sư phụ, đột nhiên một trận mùi máu tươi nồng nặc xông thẳng lên mũi tiểu Tam, A Nhị cũng không quay đầu lại, chỉ hô một tiếng: "Không được tiến vào!"

Tiểu Tam lập tức trở tay đóng cửa phòng, thuận tiện đem tiểu Ngũ tiểu Lục nhốt ở ngoài cửa.

"Tam sư huynh ── chúng ta cũng muốn đi vào ──" Thanh âm đáng thương từ bên ngoài truyền vào.

"Ồn ào cái gì!" Tiểu Tam hạ giọng hô một tiếng: "Đi nấu nước sôi, mang theo khăn cùng quần áo sạch đứng ở bên ngoài chờ!"

Tiểu Tam không thèm để ý đến hai đứa nhỏ kia, đi tới bên giường sư phụ, nhìn một người mà hắn tựa hồ quen thuộc, nhưng lại có điểm không giống với người đã mang cái dáng dấp thiên chi kiêu tử trong trí nhớ nữa.

Người kia gầy trơ cả xương, mặt gầy đến nỗi hai gò má cũng hõm vào, đôi mắt đã từng sáng lóng lánh như hắc diệu thạch nay đã trở nên đục ngầu, đôi môi nguyên bản đỏ thắm nay khô đến chảy cả máu. Tựa hồ có ai ở trong thân thể hắn đốt lên một ngọn lửa, đem tim hắn ủ cho mục rửa, đem ngũ tạng lục phủ của hắn đốt cháy đến không còn hình dạng lúc đầu.

Ngoài ra còn có hai người con trai bị đặt ngang ở trên tháp, cả gương mặt của đứa lớn đều bị băng kín, chỉ chừa ra mắt phải đang nhắm; đứa nhỏ hơn một chút cũng không nhúc nhích, ngực không hề phập phồng, vì thế sư phụ lấy một ít máu của mình, từng chút từng chút đút đứa trẻ kia.

Sư phụ trở nên rất tiều tụy, sau khi ra ngoài rồi trở về, ưu sầu cùng thương tâm đã khiến cho hắn như già thêm vài tuổi, cổ tay của hắn có vết tích dùng dao rạch qua, tiểu Tam suy đoán, sư phụ nhất định là dùng máu dược nhân của mình để cứu lấy hài tử cận kề cái chết kia. Bằng không đứa trẻ hầu như không còn thở ấy, sao có thể sống đến bây giờ?

Ngoài cửa có người gõ cửa một cái, tiểu Tam đi mở, tiếp nhận từ tay tiểu Ngũ một thùng gỗ đầy nước ấm. Tiểu Ngũ lập tức đóng cửa để tránh gió thổi vào, còn tiểu Tam liền để thùng gỗ ở trên bàn.

Tiểu Tam vắt một chiếc khăn ấm đưa cho A Nhị, A Nhị suy nghĩ một chút, mới chịu đem bàn tay của Lan Khánh đang nắm chặt vạt áo mình lấy ra, Lan Khánh bỗng nhiên kịch liệt giằng co, hắn mở ra khóe mắt, dùng thanh âm khàn khàn vỡ vụn quát: "Cút ngay, cút ngay!"

Sư phụ nghe thấy thanh âm của Lan Khánh, lập tức quay đầu lại, cuống quít đi tới bên giường, hắn nắm lại tay của Lan Khánh, liên tục nói: "Thạch Đầu đừng sợ, Thạch Đầu đừng sợ, sư phụ ở đây, chúng ta đã trở lại thần tiên cốc, sau này không ai có khả năng khi dễ ngươi nữa!"

Bách Lý Huyền Hồ ở bên người Lan Khánh dỗ dành một lúc, Lan Khánh mới chậm rãi an tĩnh lại, nhưng ánh mắt đục ngầu ấy vẫn cứ giương lên, chân mày hơi rũ, mang theo sự phòng bị đối với mỗi người trong phòng.

Bận rộn một lúc, tiểu Tam đến trù phòng nấu một ít cháo thanh đạm, dùng tiểu bếp lò hâm nóng rồi đặt lên bàn.

Đại sư huynh vẫn còn chưa nhắm mắt, cặp mắt đầy tàn tro kia cứ nhìn qua nhìn lại, tiểu Tam thấy thế liền thở dài.

A Nhị nhìn sang hai đứa trẻ bên cạnh, cảm giác tạm thời không có vấn đề gì, lúc này mới quay sang sư phụ nói: "Trên đường người cũng chưa từng ngủ, trước tới phòng ta tắm một chút, rồi chợp mắt nghỉ ngơi cho tốt đi, bọn họ đã có ta cùng tiểu Tam trông coi, sẽ không có vấn đề."

Sư phụ ngẩng đầu lên, gương mặt uể oải hòa cùng hối hận."Sớm biết như vậy sẽ không để Thạch Đầu trở về nhà đi học. Người kia làm hại Thạch Đầu, làm hại cả nhà Lan Gia, giết người nhiều như vậy. Người tốt như phụ thân của Thạch Đầu cũng đã mất, Thạch Đầu làm sao lại gặp phải loại sự tình này..."

Bách Lý Huyền Hồ nắm tay của Lan Khánh cúi đầu rơi lệ, Lan Khánh nhìn tay của Bách Lý Huyền Hồ, biểu tình trên mặt nhìn không ra là đau đớn hay căm hận.

A Nhị nhìn sư phụ cùng đại sư huynh, thở dài, mang theo tiểu Tam ra cửa, ly khai căn phòng toàn là mùi huyết tinh kia.

Bên ngoài, trời đang lúc sương sớm, hoa lá cây cối đều nhiễm một tầng sương mỏng.

Tiểu Tam cảm giác ngày hôm nay rất lạnh, có thể, đây là ngày lạnh nhất kể từ khi hắn vào Thần Tiên Cốc.

A Nhị đi tới sân cỏ trong tiền viện, nghĩ đến những người bên trong cánh cửa, ngước nhìn bầu trời bình minh xám xịt trước mắt.

Tiểu Tam quay đầu, nhìn thấy tiểu Ngũ tiểu Lục đang ở hành lang dựa vào nhau ngủ rất ngon, liền đi tới bên người A Nhị, nói rằng: "Đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Đại sư huynh thế nào lại thay đổi hoàn toàn như thế?"

"... Sợi dây của Đại sư huynh chính là màu đen." A Nhị chậm rãi nói.

Hắn nói rằng trước đây cảm thấy sợi dây màu đen rất bất thường, thế nhưng năng lực không đủ, vì thế không thể xem trộm thiên cơ. Cho nên lúc đại sư huynh được gọi quay về Lan gia, hắn đã có dự cảm không tốt, muốn đại sư huynh khi về Lan gia, liền thêm một tuổi so với tuổi thật, chỉ mong làm thay đổi số trời, có thể giúp Lan gia một lần.

Nhưng không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, đại sư huynh vẫn còn sống, nhưng tất cả mọi người trong Lan gia đã chết, chuyện lần này liên lụy rất rộng, sư phụ mang về hai đứa trẻ đều là do có quan hệ với đại sư huynh cùng Lan gia, một đứa bị hoàng đế chém nát mặt, con mắt trái có lẽ là nặng nhất, một đứa bởi vì mẫu thân đột nhập thiên lao muốn cứu Lan gia, bị bắt đem xử chém cả hai mẹ con. Chỉ là đứa bé kia tính tình kiên cường, không hề nhắm mắt lại, sau đó khi đại sư huynh bảo sư phụ đi tìm nó, mẹ nó đã không còn, nó cũng chỉ còn một hơi tàn mà thôi.

"Đại sư huynh làm sao lại trở thành như vậy? Vì sao hoàng đế giết mọi người trong Lan gia nhưng chỉ để lại hắn?" Tiểu Tam không rõ.

"... Bởi vì... Bởi vì hoàng đế coi trọng tân khoa trạng nguyên lang, trạng nguyên lang ngày thường rất tuấn tú, cho nên bị chặt đứt gân mạch hai tay, nhốt ở thâm cung... Hoàng đế... Hoàng đế..." A Nhị nói không được.

Tiểu Tam cảm thấy vô cùng tàn ác, vội vàng đứng lên, một tay che miệng một tay ấn dạ dày.

Nhưng một lát sau, hắn đột nhiên nhớ tới nhớ tới thái hậu đời trước vì sao phải vội vàng đem thập tứ Hoàng Tử đưa đến chiến trường nguy hiểm, nói rõ ý muốn để hắn tự mình mang hoàng tử theo. Hắn lại nghĩ tới người đang làm Thái tử lúc đó có bao nhiêu bạo ngược, để ngồi lên long ỷ, đã loại bỏ không biết bao nhiêu người cản đường hắn.

Tiểu Tam sau khi ổn định tâm tình, vỗ vỗ lưng A Nhị nói: "Ngươi cũng đi nghỉ một lát đi! Nơi này có ta và tiểu Ngũ tiểu Lục trông coi, nếu ngay cả ngươi cũng mệt mỏi, đến lúc đó lại đau lòng sư phụ."

Thảo nào Lan Khánh lại phòng bị như vậy, bởi vì cả phòng đều là nam nhân.

A Nhị nhắm lại hai mắt, gương mặt từ trước giờ luôn lãnh đạm hiện lên nét đau thương.

☆☆☆

Lan Khánh cũng không có giống như mọi người nghĩ, từ nay về sau sẽ không gượng dậy nổi. Chung quy theo sư phụ nói, chính Lan Khánh là người đã an bài toàn bộ kế hoạch trốn khỏi Hoàng Cung, bọn họ chỉ là đợi Lan Khánh từ trên tường thành nhảy xuống thì ở dưới lập tức tiếp được, đưa hắn mang đi.

Lan Khánh người này vô cùng mạnh mẽ, sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, cho dù người đứng trước mắt có là hoàng đế đương triều.

Có một ngày, tiểu Ngũ tiểu Lục lấy khoai lang của tiểu Tam đem nướng trong đống tro tàn, kết quả bị người thù dai tiểu Tam nhìn thấy. Vì vậy tiểu Tam gia liền vung thí long tác chạy vòng quanh trúc ốc, cố sức đánh vào mông tiểu Ngũ tiểu Lục.

Nhưng khi tiểu Tam chạy vài vòng rồi dừng lại thở dốc, khóe mắt đột nhiên liếc lên một thân ảnh. Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn thấy người đã nằm trong phòng tròn nửa tháng – Lan Khánh.

Lan Khánh tay vịn cây cột, lẳng lặng dừng trước mặt hắn. Ánh mắt của hắn tựa như băng nơi hàn đàm sâu nhất, khiến người ta không rét mà run.

Nhưng tiểu Tam cũng chỉ thẳng lưng nhìn lại Lan Khánh, con mắt ngay cả chớp cũng chưa từng chớp một cái.

"Ngư Trường Kiếm đâu?" Lan Khánh đột ngột hỏi.

Tiểu Tam có chút thở gấp. "Để ở phòng bếp... Đợi... Đợi lát nữa dùng để gỡ xương cá."

"Ngươi đã từng nói người nào nếu đắc tội ngươi, thì cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển, ngươi cũng muốn chém người kia." Thanh âm của Lan Khánh hầu như không có lên xuống. "Mặc dù hiện nay không thắng được hắn, nhưng ngươi còn nhỏ, còn có cơ hội, một ngày nào đó sẽ thắng nổi hắn..."

Tiểu Tam gia gật đầu nói: "Không sai! Người không chọc ta ta không chọc hắn, người nếu chọc ta ta liền chém hắn!"

Lan Khánh mỉm cười, nhưng chỉ có khóe miệng nhếch lên. Ánh mắt của hắn hung ác nham hiểm, nâng lên dáng tươi cười mang theo nồng đậm sát ý, quanh thân sát khí, khiến người sợ hãi.

Lan Khánh xoay người, đi vào bên trong phòng.

Tiểu Tam nghỉ một lát, kêu một tiếng: "Đại sư huynh!"

Nhưng chỉ nghe thanh âm âm lãnh lại bình thản của Lan Khánh truyền đến.

"Không thể chống đỡ nổi, vì thế chỉ có thể vô lực mặc người xoay chuyển, chỉ khi đứng ở đỉnh cao võ học, nắm giữ nửa thiên hạ, mới có thể chống lại bất cứ kẻ nào, chặt đứt tay chân hắn, khiến hắn ngay cả năng lực trở tay cũng không có..."

☆☆☆

Thạch Đầu sư huynh đã thay đổi.

Sau đó sư phụ cũng thu thêm hai người đồ đệ.

Người trên mặt quấn đầy băng đã được tháo xuống, con mắt trái cũng dần dần nhìn thấy được, được nhận làm đồ đệ thứ bảy, được sư phụ gọi là tiểu Thất; đứa nhỏ hơn đứng hàng thứ tám, nhưng nó thích tên của mình, vì vậy vẫn gọi là Triệu Tiểu Xuân.

Đại sư huynh gà gáy đã rời giường, ngày ngày luyện võ, có lúc thậm chí không ngủ không nghỉ ngơi, chỉ thỉnh thoảng khi đêm đã khuya mới trở về phòng nhỏ ngủ một chút.

Tiểu Tam thông thường sẽ mang vào phòng hắn mấy món ăn sáng, lại có thêm có cháo nóng, nhưng mỗi lần vào lấy mâm ra, tiểu Tam thường phát hiện hắn bất quá chỉ ăn một phần ba, nếu hắn không trở về phòng thậm chí sẽ không ăn.

Sư phụ không có biện pháp, nhị sư huynh không có biện pháp, tiểu Tam cũng không có biện pháp.

Tiểu Tam đã từng gặp qua người như thế, huyết hải thâm cừu sẽ làm tính tình con người thay đổi, chỉ có báo thù, trong đầu chỉ toàn là chấp niệm báo thù mà thôi.

Lúc này trong thần tiên cốc, không một ai có thể sống dễ chịu.

Tiểu Ngũ tương đối thông minh, tiểu Tam muốn hắn đi giúp chiếu cố sư phụ.

Tiểu Lục ngay thẳng hơn, tiểu Tam bảo hắn đi theo nhị sư huynh, nên làm gì thì làm cái đó.

Chính hắn thì đảm đương những việc vặt vãnh trong Thần Tiên Cốc, nấu cơm là chuyện đương nhiên, ngoài ra còn quét rác xách nước giặt quần áo sửa đồ đều do hắn phụ trách. Thậm chí ngay cả nóc nhà bị hổng một lỗ, cũng là một mình hắn leo lên sửa lại.

Sư phụ vẫn một mực ở bên trong phòng dược, bởi vì Bát sư đệ Tiểu Xuân thân thể không tốt. Mặc dù đã uống máu dược nhân của sư phụ, nhưng vết chém kia khiến cho hắn gần như mỗi ngày đều đứng trước quỷ môn quan.

Cuối cùng sư phụ hạ quyết tâm, đưa ra biện pháp duy nhất cứu được Bát sư đệ sống sót, chính là luyện hắn thành dược nhân.

Chuyện này rất mạo hiểm vì có thể biến hắn thành dược vật, tốn rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng Bát sư đệ rốt cục cũng không còn cần đến máu của sư phụ để sống. Hắn thành dược nhân, chuyện này làm cho vết thương muốn đoạt mạng hắn đã không còn nguy hiểm nữa. Chỉ là hắn mỗi ngày phải ngâm mình trong bồn nước tẩm đầy dược thủy màu đen. Hơn nữa còn phải ngâm mấy năm thì phần bị chém thành nửa trên nửa dưới mới liền lại được.

Đại sư huynh sau khi biết việc này, chạy đi tìm sư phụ.

Theo như tiểu Ngũ tiểu Lục ở ngoài cửa trộm nghe được tin tức nói lại, đại sư huynh cũng muốn trở thành dược nhân,thành dược nhân sẽ có được sáu mươi năm công lực, nếu có sáu mươi năm công lực đó, thì có thể lập tức báo thù.

Thế nhưng sư phụ lại cự tuyệt, Bát sư đệ là bởi vì không thể cứu sống được nữa nên sư phụ mới có thể mạo hiểm như vậy, nhưng đại sư huynh thì không được. Hơn nữa nếu thất bại, đại sư huynh sẽ biến thành dược vật, sư phụ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.

Kết quả ngày ấy, đại sư huynh bỏ đi, sau đó, Bát sư đệ Triệu Tiểu Xuân liền bị đại sư huynh cấp mượn.

Sau đó sư phụ để bù đắp cho đại sư huynh, từ trong tàng thư các đào ra một quyển độc kinh đưa cho đại sư huynh. Dạy hắn làm sao bào chế thuốc độc, dạy hắn làm sao lấy độc vật luyện độc, còn dạy hắn trong lúc sinh tử, nên dụng độc như thế nào.

Sau đó đại sư huynh luyện độc luyện ra môn đạo, hiểu thấu đáo cả quyển Độc Kinh, Bát sư đệ liền thảm.

Tuy rằng dược nhân trời sinh bách độc bất xâm, nhưng dược nhân mới sinh hầu như không có biện pháp hoàn toàn ngăn trở độc tính.

Đại sư huynh như phát bệnh mỗi ngày đều tóm lấy bát sư đệ, sư phụ đau đầu đành phải dạy bát sư đệ y thuật, đặc biệt là về giải độc, không bao lâu bát sư đệ liền học thuộc lòng.

Nguyên lai Tiểu Bát này cũng khá tài giỏi, đối y thuật dược lý thông hiểu so với đại sư huynh còn nhanh hơn.

Vì thế không bao lâu liền trình diễn tiết mục một người hạ độc, một người giải độc.

Thần Tiên Cốc tuy rằng bị huyên náo rối loạn, nhưng khi xác định những phong ba này không thể chết người được, ba người lớn kia mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu Tam im lặng ngồi ở trên xích đu cầm kim vá quần áo cho Tiểu Ngũ, lúc này một gương mặt quen thuộc đi qua trước mắt hắn, hắn mới đầu tưởng là nhị sư huynh, nhưng lại cảm giác người nọ khí tức cùng nhị sư huynh khác nhau rõ rệt, vì thế hướng đối phương kêu lên: "Uy, quái nhân, sư phụ dạy ngươi cái gì?"

Người đã đi qua liền quay đầu lại, dưới ánh mặt trời lộ ra hai cái răng thỏ nhìn tiểu Tam cười: "hồi xuân công, thuật dịch dung. Bất quá còn chưa luyện tốt, nếu luyện tốt ngươi liền không biết ta là ai ."

Tiểu Tam suy nghĩ: Được, đệ tử này của Bách Lý Huyền Hồ, một người so với một người càng lợi hại.

Những người này tốt nhất là đừng xuất cốc, nếu xuất cốc rồi, những người khác làm sao so nổi.

☆☆☆

Sau khi sang năm một tháng, thất sư đệ ly khai.

Đại sư huynh vẫn là ngày đêm luyện võ, ngẫu nhiên sẽ đi tìm bát sư đệ gây phiền toái.

Tiểu Tam có hôm đang bưng cơm cho sư phụ, vừa vặn nhìn thấy Lan Khánh. Hắn dừng lại xem Lan Khánh huy kiếm, từng chiêu thức đều mang theo sát khí, đột nhiên liền bất động.

Lan Khánh quay đầu vừa vặn thấy tiểu Tam nhìn hắn, mặt đầy trầm tư liền nói: "Nhìn cái gì, móc mắt ngươi!"

Khi một kiếm của Lan Khánh tiến lại đây, tiểu Tam eo thon nhỏ lập tức vặn vẹo, nhẹ nhàng né qua ngân kiếm, sâu kín nói: "Ngươi quên chuyện năm đó rồi sao?"

Lan Khánh tà mị cười, vừa có điểm khuynh thành, nhưng lại quỷ quyệt yêu dị. Hắn nói: "Bây giờ ngươi, đánh không lại ta."

Lan Khánh kiếm thứ hai vừa đánh tới, tiểu Tam nhẹ nhàng lui về phía sau, khi đáp xuống đất, đầu thoáng nghiêng, la lớn: "Sư phụ, đại sư huynh khi dễ ta ──"

Thanh âm kia tuy rằng đã giảm đi non nớt, nhưng vẫn còn là thiếu niên ngây ngô. Đặc biệt là tiểu Tam còn cố ý kêu nghe thê lương, trong đó mang theo ý tứ cầu viện hàm xúc, không bao lâu liền nghe thấy từ sương phòng Bách Lý Huyền Hồ truyền ra một trận lách cách leng keng của âm thanh làm ngã bàn ghế, rồi sau đó người cả đầu bạch phát từ trong phòng chạy đến, vội vàng hô: "Thạch Đầu không thể, không thể khi dễ sư đệ !"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng không biết xuất hiện lúc nào, song song đứng trước mặt hắn, đem hắn cùng Lan Khánh ngăn cách.

Lan Khánh thu hồi kiếm, hừ lạnh một tiếng: "Đại tướng quân khi nào lại phải rơi vào tình thế tìm người cầu viện ?"

Lan Khánh hừ một tiếng, tiểu Tam liền hừ hai tiếng, trả lời: "Mới học gần đây, cái này gọi là đại trượng phu, có thể co cũng có thể duỗi, chết ở trong tay mao đầu tiểu tử ngươi, sẽ làm tổn hại uy danh Tam gia ta!"

"Ngươi chờ đó!" Lan Khánh mị mị mắt.

"Liền chờ ngươi !" tiểu Tam không giống như đang sợ.

Lan Khánh có khi sẽ đột nhiên nóng nảy, ngay cả chính mình cũng vô pháp áp chế tính tình chính mình.

Sư phụ nói đó là do trong lòng tích tụ quá sâu, người trong Thần Tiên Cốc sợ nhất thất tình nội thương, đó là dấu hiệu đầu tiên của tẩu hỏa nhập ma.

Tất cả mọi người đều thực lo lắng cho Lan Khánh, ba người đứng đầu Thần Tiên Cốc tụ tại trong phòng Bách Lý Huyền Hồ, đang suy nghĩ tìm một phương pháp giải quyết.

Tiểu Tam hôm nay trời còn chưa sáng liền đem Tiểu Ngũ Tiểu Lục gọi rời giường, rời cốc để đi chợ, đem đầu heo cả con phố đều mua hết.

Sau khi trở về liền đem một ít đi luộc, phần còn lại thì bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục đem đi cất vào băng động.

Tiểu Tam xắn tay áo, trước tiên lấy năm cân rượu trắng, đem đầu heo rửa sạch vào bỏ vào nồi đồng nấu, sau lại cho thêm gừng ngọt, tỏi đen, hương liệu đại hồi, cho nước vừa ngập đầu heo, rồi đậy nắp.

Lấy một ít củi ra vì lửa trong lò quá to, để lửa nhỏ hầm từ từ.

Sau khi đầu heo hơi mềm liền lấy ra, thoa lên tương mặn cùng mật ong, lại đặt trên lửa đem da nướng giòn, vừa nướng vừa cắt bên ngoài da ra bốn miếng, cho nước chảy ra.

Làm xong hắn liền đặt lên bàn, dùng rổ trúc che lại kỹ rồi chạy đến băng động trên đỉnh núi đông lạnh một lát, rồi lại chạy xuống núi thừa dịp Lan Khánh đi ra ngoài luyện võ, cẩn thận đem cái đĩa đầu heo để ở trên bàn Lan Khánh.

"Toàn bộ nhờ vào ngươi, đầu heo !" Tiểu Tam liếc nhìn nó một cái rồi mới rời đi.

Đầu heo luộc này thoạt nhìn dễ dàng, nhưng rất thử thách đầu bếp trong việc giữ lửa. Lúc bắt đầu thì lửa không được nhỏ, trong lúc hầm thì lửa không được to, khi nướng thì phải vừa quay vừa rạch, tương không được quá ngọt, Lan Khánh không thích ăn ngọt, da đầu heo không được quá mềm, đại sư huynh sẽ không thích ăn.

Dù sao một cái đầu heo cũng khiến hắn mất công phu một buổi chiều, hơn nữa toàn là dựa theo khẩu vị của Lan Khánh.

Đầu heo vừa đem ra, ai có thể chống cự!

Huống chi đây còn do hắn tự mình nêm nếm.

Mỗi buổi tối đều có một cái đầu heo, dần dần tiểu Tam phát hiện, Lan Khánh cư nhiên có trở về phòng ngủ.

Bởi vì Thạch đầu đại sư huynh mỗi buổi tối đều muốn ăn đầu heo.

Một buổi chiều của mười ngày sau, tiểu Tam đang ở trong phòng bếp nấu ăn, Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhàm chán chuyền đĩa, làm người phụ việc, rãnh đến mức chơi trò đứa này đoán xem đứa kia định nói gì. Hai đứa này chỉ cần liếc qua liếc lại là liền biết được đối phương muốn làm gì !

Lúc này, ngân kiếm ở cửa phòng bếp chợt lóe, Lan Khánh hai gò má vẫn gầy gò như cũ đứng ở cửa, ánh mắt đen sâu trầm tĩnh nhìn chằm chằm tiểu Tam, nói: "Bách Lý Tam, đi ra, nhận chết đi!"

Tiểu Tam chỉ nhìn Lan Khánh một cái, rồi sau đó chỉ chỉ nồi lớn bên cạnh. Vừa xào rau vừa nói: "Tiểu Ngũ Tiểu Lục, lên cho ta !"

"Gì ?!" Ngũ Lục hai người hoảng sợ không thôi. Bọn họ đã thấy qua kiếm pháp của đại sư huynh, chưa bao giờ tàn nhẫn như vậy, nếu là dùng để giết người, khẳng định kiếm chém qua không dấu vết, thậm chí ngay cả chính mình lúc nào chết cũng đều không biết a !

"Gì cái gì mà gì! Không thấy được ta đang xào rau sao?" tiểu Tam nói: "Gọi các ngươi ra thì các ngươi mau ra! Còn chưa đánh đã khiếp đảm, về sau đi ra ngoài đừng nói các ngươi là do ta nuôi lớn!"

Tiểu Ngũ trắng mặt nói: "Tam sư huynh ──"

Tiểu Lục sợ tới mức tim muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài. "Sẽ chết đó!"

"Yên tâm, ta mỗi buổi tối đều có đưa cống phẩm cho đại sư huynh, nghiêm túc mà đánh, không chết được !" Tiểu Tam nói tiếp: "Nhanh lên! Ai dám làm rùa đen rút đầu, về sau cũng đừng mộng tưởng lấy được một hạt gạo nào của ta! Cho dù một cọng rau cũng không có !"

Tiểu Tam lên tiếng một là một, không cho ngươi lựa chọn hai.

Biết rõ tính cách của hắn, Tiểu Ngũ Tiểu Lục chỉ có thể làm vẻ mặt thảm thiết, xoay người co rúm với đại sư huynh nhà bọn họ, rưng rưng nói: "Đại sư huynh thủ hạ lưu tình." Sau đó lấy ra bên hông hắc bạch song tiên.

Lan Khánh đưa mắt nhìn kia roi kia, nói: "Tu La tiên? Cũng được, hai người các ngươi cùng lên !" Dứt lời liền nhảy ra, đứng ở trên bãi cỏ tiểu Tam thường thường phơi nắng, ngoắc ngoắc ngón tay thon dài, nở ra một nụ cười yêu mị. "Ra đây, đi chết đi!"

Bên ngoài vang vọng tiếng roi, ngân kiếm như lưỡi dao sắc bén phá không, mỗi chiêu mỗi thức chỉ cần chống lại, đều là chuyện sinh tử trong một cái chớp mắt...

Tiểu Tam nấu xong đồ ăn, lại nấu canh cá cho thêm táo đỏ cùng kỉ tử, còn có một chút thảo dược hắn vừa hái được từ vườn thuốc, canh cá ngọt, tiểu Tam khéo léo giấu vị thuốc đông y đăng đắng, vừa vặn bồi bổ thân thể cho sư phụ.

Ngoài cửa tiếng kiếm vang lên càng ngày càng lớn, động tác cũng càng lúc càng nhanh, tiểu Tam quay đầu, thấy Lan Khánh vừa xoay người, vạt áo hắc sắc bay lên, sắc trắng loé từ ngân kiếm sáng lên, sắp chém qua cổ Tiểu Ngũ Tiểu Lục, hắn liền lấy ra cây sáo trúc trên cổ, dùng sức thổi một cái.

Lập tức, từ một chỗ khác của trúc ốc liền truyền đến thanh âm Bách Lý Huyền Hồ: "Thạch đầu ngươi ở nơi nào a, sư phụ đã nấu thuốc cho ngươi, nhân lúc còn nóng mau uống a ──"

Tiểu Tam từ phía sau nắm lấy đai lưng Tiểu Ngũ Tiểu Lục, kéo chúng về sau lưng, cười với Lan Khánh nói: "Đại sư huynh, sư phụ tìm ngươi, không đi sao?"

Lan Khánh thu kiếm, ánh mắt tàn nhẫn sát khí cũng chậm chậm phai đi, nửa câu cũng không nói, liền rời khỏi bãi cỏ chỗ phòng bếp, hướng đến trong phòng Bách Lý Huyền Hồ mà đi.

Tiểu Tam xác định Lan Khánh đã đi, lúc này mới quay đầu xem Tiểu Ngũ Tiểu Lục.

Nào biết này hai đứa đó lại té trên mặt đất mà thở, nếu không phải ngực kịch liệt phập phồng, còn tưởng đây là hai khối thi thể

"Như thế nào, thế này đã mệt mỏi?" tiểu Tam hai tay khoanh trước ngực, cười nhìn hai huynh đệ trên mặt đất.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục đều không tức giận, thở gấp mỗi người một câu nói: "Tam sư huynh ngươi gạt người, đại sư huynh rõ ràng định đem chúng ta đánh cho chết !"

Tiểu Tam vẫn cười như trước: "Ta thấy các ngươi còn có thể nói chuyện a, người chết có thể nói sao?"

"Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, chúng ta rõ ràng là toàn lực liều mạng, roi cư nhiên đến vạt áo đại sư huynh cũng không trúng !"

Tiểu Tam nở nụ cười lên tiếng: "Ta nói, các ngươi may mắn cỡ nào, mới bao nhiêu tuổi đã có thể cùng một cao thủ chân chính đánh nhau. Tu La tiên pháp coi trọng mau lẹ, ngoan, chuẩn, chặt chẽ, muốn dùng chiêu đúng chỗ, làm được như thế nhẹ thì có thể hái hoa đoạt lá, nặng thì có thể chặt lá chém cây. Đại sư huynh đang có tâm ma, sư phụ cùng nhị sư huynh lo lắng không thôi, ta liền bảo cho các ngươi cùng hắn đánh nhau, khiến hắn thuận thuận khí, cũng vừa vặn dạy các ngươi nên chân chính sử dụng Tu La tiên như thế nào. Yên tâm, sư phụ nhị sư huynh cùng ta đều nhìn thấy, các ngươi sẽ không gặp chuyện không may."

"Kia nếu không cẩn thận bị đại sư huynh đánh chết thì sao?" Tiểu Lục tức giận nói.

"Thì tam sư huynh liền đem mệnh bồi cho các ngươi!" tiểu Tam nói xong, xoay người vào phòng bếp.

Tiểu Lục còn đang sinh khí, nhưng phát giác Tiểu Ngũ ngửa đầu, vẫn nhìn theo bóng dáng tiểu Tam ở trong phòng bếp làm việc.

"Ca !"

Tiểu Ngũ thì thào nói: "Ta bây giờ rốt cuộc hiểu điều ngươi từng nói, sau khi thấy tam sư huynh tươi cười, cảm giác nổi da gà liền dâng lên. Tam sư huynh vừa rồi là do trong lòng thật cao hứng, cho nên cười vô cùng ôn nhu, không hề phòng bị."

Tiểu Lục nghi hoặc. "Tam sư huynh cao hứng? Chúng ta thiếu chút nữa chết mất, tam sư huynh đang cao hứng cái gì?"

Tiểu Ngũ nhìn bóng dáng bận rộn của tiểu Tam nói: "Cao hứng vì chúng ta không có sợ hãi, cao hứng vì chúng ta không làm hắn mất mặt."

"Ân?" Tiểu Lục nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm giác ca ca nói hình như rất đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro