Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buông tay khiến chim non bay đi là tất yếu, Tiểu Tam cũng không vì quyết định này mà hối hận.

Chỉ là đôi khi quay đầu, phát hiện hai đứa vẫn thường theo phía sau đã không thấy, liếc mắt nhìn nhìn lại trống rỗng , có chút không quen.

Ngày từng ngày vẫn trôi qua như vậy.

Cứ mỗi buổi sáng sẽ nấu cơm, tiếp theo xem bên trong cốc có chuyện gì phải làm, dọn dẹp chung quanh một chút; Gần buổi trưa lại chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản, sau giờ ngọ thì đọc sách, ngẩn người, đánh đánh con khỉ Triệu Tiểu Bát; Chạng vạng sẽ vào trù phòng làm chút đồ ăn tinh xảo, trước khi ngủ thì luyện công, lại xem xem có cái gì muốn xử lý, không có gì thì sẽ tắt đèn đi ngủ.

Ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ xuất cốc đi lang thang nửa tháng, ăn vài món ngon, đi dạo đại thành tiểu phố, lại lắc lư trở về.

Tiểu Tam nguyên bản cũng cho rằng, đại khái liền như vậy, ai ngờ có một ngày, khi hắn vào thành, nhìn thấy trên đường cái một gian bán đồ ăn đông nghịt khách nhân, lại ngẩng đầu nhìn thấy một cái bảng gỗ giản dị viết "Vô Danh Tứ", Tiểu Tam thấy bút pháp kia như thế nào lại có chút quen thuộc, đột nhiên từ trong quán ăn có một thanh âm già nua hô to một tiếng: "Tiểu lão bản !" . Sau đó liền có một lão nhân chạy ra, làm hắn hơi bối rối

"Ngươi là ai a?" Tiểu Tam đối diện với lão nhân gia gương mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt rưng rưng, đang kích động muốn kéo tay hắn nhưng cuối cùng khắc chế lại, cảm giác mạc danh kỳ diệu.

Lão nhân kia nói: "Tiểu lão bản, ngài như thế nào lâu như vậy mới trở về? Thật sự là khiến ta đợi lâu lắm a !"

"Ta biết ngươi sao?" Đây là câu Tiểu Tam nói với lão nhân kia.

Sau đó, Tam gia được mời lên một gian phòng, có thể nói đây là nhã gian lớn nhất ở chỗ này, uống một bình trà ngon, đợi lão đầu nhi chậm rãi kể lại, hắn mới rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Nguyên lai mấy chữ có cảm giác quen thuộc trên tấm biển kia là do hắn viết.

Năm đó Tam gia tuổi còn nhỏ, khi xuất cốc ngoạn đã thuận tay mua lại cửa hàng sắp đóng cửa này, lại thuận tay dạy lão nhân bán mì kia "Làm thế nào để nấu ra được một bát mì ngon", sau đó khi Trung thu đến, hắn muốn trở về Thần Tiên Cốc, đem cửa hàng ném lại cho lão đầu rồi liền rời đi .

Chuyện này đối với Tiểu Tam mà nói hết thảy đều không đáng nhớ, nhưng sau khi hắn đi, quán được người ta đồn đãi là ăn quá ngon, mỗi ngày chỉ cần vừa khai trương, từ đầu ngõ liền xếp một hàng người dài, không bao lâu quán bán mì nước Vô Danh Tứ liền nổi tiếng phố lớn ngõ nhỏ, còn oanh động cả tòa Mạc Thành.

Mì lão đầu nói bởi vì nhân lực không đủ, cho nên hắn đem những thân thích có thể giúp đỡ đều đưa tới.

Mì lão đầu có một người cháu từng làm trong phòng thu chi cho nhà giàu, có cháu ngoại là tú tài, còn có một ít con cháu xuất thân là nông hộ cùng thợ săn.

Mì lão đầu sợ phá hỏng danh tiếng của bảng hiệu Vô Danh Tứ, cho nên người này đều suy trước tính sau mà cố gắng, nhưng khi những người từ kinh thành đến ăn mì, hắn mới phát giác quán nhỏ chẳng những chật ních người, mà ngay cả khách nhân muốn vào cũng không vào được .

Sau này biểu cháu ngoại trai tú tài ra chủ ý, trước tiên sẽ mua thêm một cửa hàng ở trên phố, sửa sang lại sau đó đem cửa hiệu từ trong hẻm chuyển ra bên ngoài, năm sau "Vô Danh Tứ" liền bắt đầu bán mì ở trên đường cái.

Cũng bởi vì sinh ý rất tốt, không bao lâu lại mua thêm cửa hiệu bên trái, tiếp lại mua cửa hiệu bên phải, vì thế năm nay khi Tiểu Tam đi ngang qua, liền thấy bên ngoài ngựa xe như nước, bên trong quan lại tập hợp ở quán mì nước "của hắn" .

Bị lôi kéo vào bên trong, Tiểu Tam nguyên bản đang ăn bánh Thủy Tinh Cao, nghe Mì lão đầu sau khi nói xong hắn liền gật gật đầu, vỗ vỗ tay đem bánh ngọt còn dính lại phủi xuống, đứng dậy liền tính toán rời đi.

Kết quả gương mặt Mì lão đầu đang cười giống như 108 cái chuông cùng gõ lúc giao từa lại lập tức suy sụp, ngay lập tức lôi kéo Tiểu Tam đi gặp những thân thích kia của hắn, chết sống không để Tiểu Tam rời đi.

Tam gia trợn trắng mắt, gặp vài người đầu bếp mồ hôi đang nhễ nhại, lại gặp những người đang chạy đi chạy lại bưng đồ ăn, rồi lại bị kéo đi trướng phòng.

Tiên sinh phòng thu chi khi nhìn đến Tiểu Tam liền sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới người mà Mì lão đầu hay nói tới lại có gương mặt non nớt như vậy, chỉ là trong chốc lát liền phục hồi tinh thần, làm mặt nghiêm chỉnh, cầm lấy một chồng sổ sách cùng bàn tính đặt ở trên bàn, nhanh chóng tính toán sổ sách hôm nay.

Sau đó, tú tài diện mạo khí chất nho nhã đứng bên cạnh tiên sinh phòng thu chi nói tiếp: "Mới vừa nghe được tin tức lão bản trở về còn không dám tin, nhưng nay vừa thấy lại là sự thật. Lão bản nếu trở lại, hạ nhân chúng ta đã có thể nhẹ nhỏm thở ra. Mấy năm nay ngân lượng thu được của "Vô Danh tứ" đều đã được ghi vào trong sổ, trước mắt toàn bộ thông bảo đều được để trong tiền trang. Không biết lão bản muốn đổi thành ngân phiếu mang đi, xây dựng thêm cửa hàng, hay là tiếp tục để lại trong tiền trang?"

Tiểu Tam nhìn nhìn ba người trước mắt, im lặng một lúc lâu, ánh mắt mới chậm rãi dời về phía Mì lão đầu.

Hắn nói: "Tuy rằng ta không quá nhớ rõ lúc trước đã nói với ngươi cái gì, nhưng Tam gia ta luôn luôn không thích phiền toái, cửa hàng này khi đó tám chín phần mười là ném cho ngươi, ngươi không cần thì có thể tùy tiện cho ai cũng được, ta cũng không quản!"

Mì lão đầu lập tức cười trả lời: "Ngài đã nói qua là nếu cửa hàng buôn bán có lời, thì đó là lương bổng của lão nhân, nhưng lúc trước đã mua bán trên giấy tờ, vẫn là ký tên của ngài, ngài là lão bản của cửa hàng này a! Mấy năm nay lão nhân tuy rằng tự chủ trương đem cửa hàng từ trong hẻm ra đường cái, lại chiêu người trong thôn đến, nhưng lão nhân vẫn là chờ ngài trở về. Ngài xem, số tiền lớn như vậy, đem lương thực cả Mạc Thành mua hết vẫn còn dư, ta chính là chờ ngài trở về xử lý a !"

Tú tài cũng cười nói "Ân huệ của lão bản ngài rất lớn, Vô Danh Tứ đã cứu giúp không ít người trong thôn khi xảy ra nạn hạn hán, lũ lụt hay khi lúa thất mùa. Hứa gia thôn vài năm nay mọi người đều có tiền mua gạo. Đại ân này của ngài mọi người trong thôn ta đều nhớ, tuyệt đối không dám làm chuyện vong ân phụ nghĩa kia.

Vô Danh tứ là sản nghiệp của ngài, hiển nhiên do ngài quản lý, hôm nay ngài ngụ ý là muốn đem Vô Danh Tứ tặng cho biểu cửu sao? Nhưng những gì của ngài thì nên trả lại cho ngài, mọi người ở đây ngày nào cũng lo lắng chuyện người quản lý Vô Danh Tứ, bởi vì họ đều đợi ngài trở về, ngài hôm nay lại nói như vậy, chẳng phải sẽ làm tất cả người trong thôn trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa, để cho người ta nhạo báng?"

Môi của Tam gia hơi nhếch, mang theo một tia cười mạt đạm, mị mắt nói: "Người đọc sách nói chuyện quanh co lòng vòng, toan khí tận trời a? Các ngươi cho rằng có ân, nhưng ta không cảm thấy có cái gì ân để cần các ngươi báo. Vong ân phụ nghĩa, bị người nhạo báng đó là chuyện của các ngươi, là chuyện bàn tán của người bên ngoài, cùng lão tử một điểm quan hệ đều không có."

Tú tài không nghĩ tới Tiểu Tam sẽ trả lời như vậy. Kỳ thật trong lòng hắn vẫn lấy việc chính mình đã đem Vô Danh Tứ mở rộng thành quán ăn lớn nhất Mạc Thành mà kiêu ngạo, mà tự tôn của người đọc sách khiến hắn chỉ nhận lấy đúng phần lương bổng của mình, còn lại một chút cũng không tham lam phần tiền lưu trữ của lão bản, càng cảm thấy được tương lai nhất định sẽ làm thành giai thoại lưu danh ngàn đời.

Nhưng hôm nay nhân gia này lại nói không thèm để ý chuyện đó, hết thảy đều giống như chính mình đang đòi ân tình, sắc mặt tú tài lập tức hồng lên trong chốc lát, bị nghẹn đến nói không ra lời .

Tiểu Tam "khư" một tiếng, không hiểu được suy nghĩ của những người này. Ngay khi hắn đang muốn rời khỏi phòng thu chi, không nghĩ tới lúc này bên ngoài lại hấp tấp vọt vào một người.

Người nọ khoảng ba mươi tuổi, dáng người rất cao, da phơi ngăm đen, tuy rằng bụng to béo một vòng, cằm cũng có hai tầng, nhưng vẫn nhìn ra được có phần giống với Mì lão đầu.

Người nọ trên người mang theo mùi rượu, vừa tiến đến nhìn thấy Mì lão đầu mắt đã sáng rực lên một chút, mở miệng liền kêu: "Lão đầu, ngươi vừa vặn ở đây! Mau, bảo phòng thu chi chi chút bạc cho ta, ta đang đánh bạc đến cao hứng, thế nhưng cư nhiên cuối cùng một bước thua sạch !" Hắn mắng một tiếng rồi lập tức nói: "Lấy mười lượng bạc ra đây, lão tử muốn đi gỡ vốn! Vừa rồi khẳng định là đụng tới thứ gì dơ bẩn mới có thể toàn thua, lại cho ta mười lượng, ta khẳng định có thể đem bạc đã thua trong tháng này toàn bộ thắng trở về !"

Tiên sinh phòng thu chi cùng tú tài hai người đồng thời nhíu mày.

Mì lão đầu lập tức đi qua thấp giọng ở trước mặt con của hắn nói: "A Cần, hôm nay lão bản trở lại, ngươi trước đi ra ngoài, một lát nữa hãy đến !"

Hán tử tên là A Cần kia vừa nghe, lập tức phát hiện phòng thu chi quả thực có một gương mặt lạ. Hắn nhìn Tiểu Tam, trong lòng cả kinh, cái người "Lão bản" thần bí được nhắc đến không dưới một lần đột nhiên lại xuất hiện.

Kỳ thật từ sau khi cha hắn đưa một ít người trong thôn tới Mạc Thành, hắn nghe người trở về nói trong thành có bao nhiêu phồn hoa, cửa hàng kia của cha hắn mỗi ngày đều kiếm ra tiền nhiều như nước, hắn liền mang theo lão bà thẳng đến Mạc Thành tìm lão cha của mình.

A Cần cho rằng Vô Danh Tứ là quán ăn của cha hắn, chỉ là sợ chính mình tiêu hết vốn ban đầu của hắn, mới nói dối là còn có một lão bản.

Dù sao chờ hắn cha chết đi, cửa hàng này chung quy sẽ rơi xuống trong tay hắn, A Cần cũng liền đem quán ăn này coi như của mình, bài bạc tiêu tiền toàn đến nơi này chi, lại không biết đó đều là hoa hồng cùng lương bổng chia cho cha hắn mỗi tháng, còn tưởng rằng kia đều là tiền nhà mình.

Nhưng hôm nay cư nhiên có lão bản chạy tới trước mặt, A Cần cái nhìn đầu tiên có chút giật mình, chẳng lẽ lão đầu nhà hắn nói là thật sự? Nhưng lại thấy Tiểu Tam so với hắn càng gầy càng nhỏ, còn là một bộ dáng gầy yếu không huyết sắc gió thổi cũng bay kia, trong lòng lập tức có tính toán.

A Cần đem Mì lão đầu đẩy ra, đi đến trước mặt Tiểu Tam từ đầu đến chân lại từ chân lên đầu quét mắt qua một lần, liên tục hừ hừ, khinh thường nói: "Dã tiểu tử từ đâu đến? Cái gì lão bản? Ta nói cho ngươi biết, lai lịch của quán này ta so với người khác đều biết rõ hơn hết, quán ăn này là của nhà ta, lão đầu nhà ta mới là lão bản nơi này.

Ngươi là cái gì, dám ở trước mặt đại gia ta giả danh lừa bịp, bọn hắn mới có thể bị ngươi lừa gạt, nhưng ngươi là không lừa được ta đâu!

Lão tử cảnh cáo ngươi, mau lăn khỏi cửa hàng của lão tử! Vô Danh Tứ này trước mắt hay là tương lai, đều là của lão tử, ai cũng đừng nghĩ giành với ta, bằng không lão tử tuyệt đối đem hắn đánh đến nát nhừ !"

Tiểu Tam khóe miệng khẽ nhếch, bên môi gợi lên một mạt cười.

A Cần đầy mặt hung ác còn định mở miệng, nào biết ngay sau đó, bên tai truyền đến một tiếng vang lớn, đồng thời trên mặt cảm giác được cường liệt đau đớn, chỉ nghe "ba" một tiếng, hắn liền bị tát ngã xuống đất.

A Cần đau đến kêu thảm thiết một tiếng, mà khi mở miệng ra, miệng đầy máu tươi chảy xuống, còn có mấy cái răng rơi xuống đất.

"Ngươi ! Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi !" A Cần một tay che má bên trái đang sưng lên, đổ nghiêng trên mặt đất trừng lớn mắt chỉ vào Tiểu Tam mới ra tay đánh người, phẫn nộ nói không ra lời.

Tiểu Tam chậm rãi đem bàn tay dừng lại ở không trung lấy về, lắc lắc, khoanh tay mà đứng, từ trên cao liếc nhìn xuống nhi tử lão đầu đang che mặt, ngữ khí đạm mạc tựa như đang đàm luận chuyện thời tiết hôm nay, nhẹ nhàng nói: "Lão tử không phải này nọ."

Nói xong một câu này, hắn giơ chân lên, trọng trọng hướng về phía trên người gia hỏa không biết sống chết kia mà đạp.

Đạp cú đầu tiên, hắn nói:

"Lão tử là gia gia ngươi!"

A Cần la đau như heo bị giết.

Không nghe thấy trả lời, Tiểu Tam lại đạp.

"Nhớ kỹ không?"

A Cần vẫn la hét như cũ, vì thế Tiểu Tam tiếp tục đạp.

"Không nhớ kỹ lão tử liền đem ngươi đạp đến nát nhừ! Vô pháp vô thiên, mặt lão tử là thứ ngươi có thể sử dụng ngón tay chỉ sao !"

Tiểu Tam mỗi khi đạp một cước, chính là một tiếng ầm vang dội, cùng với tiếng A Cần kêu rên.

Ba người khác trong phòng thu chi mắt đều choáng váng, đặc biệt là Mì lão đầu. Nhìn nhi tử mình thân cường thể kiện, vài năm nay bởi vì có tiền nên béo ra một vòng bị đạp đến căn bản không thể hoàn thủ, lão nhân gia như hắn hoàn toàn ngây người.

A Cần thê thảm lồng lộn: "Lão già, mau cứu ta, mau cứu ta a !"

Tiểu Tam vừa nghe A Cần gọi cha hắn như vậy, đạp càng mạnh: "Ngươi gọi hắn cái gì, ngươi gọi hắn cái gì? Hắn sinh ngươi dưỡng ngươi, cho ngươi ăn cho ngươi ở còn cho ngươi cưới vợ, ngươi hiện tại gọi hắn cái gì?"

A Cần lập tức sửa miệng gọi: "Cha, cha ! Cứu ta a ! Nhi tử ngươi sắp bị...... sắp bị đánh chết ......"

Khi thanh âm A Cần đang ngày càng yếu lại, Mì lão đầu mới đột nhiên bị vài tiếng cha kia khiến cho cả kinh phục hồi tinh thần.

Khuôn mặt Mì lão đầu tái nhợt lập tức hướng phía Tiểu Tam quỳ xuống, run cầm cập nói: "...... Lão...... Lão bản...... Lão bản...... Ngài...... Giơ cao đánh khẽ, tha...... tha cho hỗn tiểu tử này đi...... Lão nhân chỉ có một...... Chỉ có một nhi tử này thôi a !"

Mì lão đầu vừa nói vừa run rẩy, còn đỏ vành mắt.

Tiểu Tam vừa thấy lão nhân quỳ xuống, lửa nóng liền nổi lên, lập tức cả giận nói: "Đứng lên! Quỳ cái gì, lão tử không cho quỳ! Ngươi lại quỳ ta một cước đá chết hắn !"

Tiên sinh phòng thu chi vội vàng đi tới, đem Mì lão đầu đang run như cầy sấy nâng dậy.

Tiểu Tam cuối cùng một cước đem nhi tử Mì lão đầu đá bay đến sát tường, hỗn trướng kia bị ném " phanh " một tiếng xuống đất, miệng sùi bọt mép ngất đi, Tiểu Tam quay đầu, nộ khí chưa tiêu hỏi: "Đó là nhi tử ngươi thân sinh?"

Mì lão đầu run cầm cập mà gật gật.

"Tính tình hắn thế này là do ngươi cưng chiều?" Tiểu Tam lại hỏi.

Mì lão đầu vẫn run run. "Chỉ...... Chỉ......"

Mì lão đầu nói không nên lời, tú tài vội vàng thay hắn nói: "bởi vì chỉ có một nhi tử, hy vọng truyền lại hương khói, cho nên ông ấy đặt kỳ vọng cao, nào biết thành ra thế này"

"Ta nhớ rõ! Ngươi không phải còn có một con dâu? Con dâu tính tình cũng như vậy?"

" Không...... Không......" lão đầu tiếp tục run.

"Không tệ đến như vậy, nàng chỉ là khéo mồm khéo miệng, thích thuyết tam đạo tứ, bình thường có hơi tiêu tiền nhiều một chút mà thôi." Tú tài trả lời.

Tiểu Tam lỗ mũi phun một hơi, cả giận nói: "Vô dụng! Sinh ra loại nhi tử này còn không bằng sinh đống phân! Phân còn có thể tưới đất trồng rau, so với hỗn trướng này còn tốt hơn nhiều! Tức phụ cũng thế, không lo chăm sóc gia đình mà còn thích tiêu tiền, có loại tức phụ này còn không bằng mua cái bô, cái bô còn có thể đựng phân, so với thứ suốt ngày tiêu tiền thì còn có chỗ dùng!"

Lão đầu vẫn đang run rẩy.

Tiểu Tam sau khi thuận thuận khí, hừ một tiếng, thanh âm cũng chậm chậm bình tĩnh trở lại. Hắn liếc mắt nhìn ba người trong phòng thu chi, nói: "Tìm một cọng dây thừng, sau đó đem hắn ta buộc lại. Rồi treo ở chính giữa lan can lầu hai, treo ngược hắn lên !"

Tên tú tài tay trói gà không chặt sau khi nhìn thấy sự uy vũ của Tam gia, thanh âm đáp lời cũng trở nên nhỏ xíu. Hắn nói: "Lão...... Lão bản, đó là vị trí vừa vào cửa, rất bắt mắt......"

"Chính là ý đó!" Tiểu Tam dứt lời, chậm rãi đi ra phòng thu chi. "Dám can đảm khiêu khích tam gia ta? Đầu óc hắn hẳn là do vẫn còn nằm trong bụng mẹ không chịu sinh ra cùng thân thể!"

Sau khi Tiểu Tam rời đi, ngày thứ hai trở lại Vô Danh tứ là vào một buổi trưa.

Vào cửa trước trước tiên là liếc mắt nhìn đến nhi tử của Mì lão đầu đang bị treo ngược.

Tiểu Tam tiến vào đại đường sau đó tìm một bàn trống ngồi xuống, Mì lão đầu nhìn thấy hắn, lập tức đoạt lấy ấm trà ngon trên tay tiểu nhị, nở một nụ cười, thật cẩn thận giúp Tiểu Tam châm trà.

"Lão bản"

Mì lão đầu mới mở miệng, Tiểu Tam biết hắn muốn nói gì liền "hừ" một tiếng.

Mì lão đầu lập tức ngừng nói, làm một động tác, để cho người tức khắc đem bát mì nước đến, sau đó liền đứng ở bên cạnh Tiểu Tam, nhìn Tiểu Tam dùng cơm trưa.

Thật vất vả đợi Tiểu Tam ăn xong mì, Mì lão đầu mới mở miệng nói: "Hôm nay...... Khách nhân có hơi ít......"

Tiểu Tam uống ngụm trà, chậm rãi nói: "Từ cửa chính tiến vào nhìn thấy nhi tử ngươi treo ở chỗ đó, dám vào mới là lạ"

Nhi tử Mì lão đầu A Cần nửa tỉnh nửa mê, trên người đau đớn khiến hắn rầm rì kêu.

Mì lão đầu xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: "Lão bản, xú tiểu tử nhà ta đắc tội ngài là xứng đáng bị đánh, nhưng nó cũng đã bị treo cả một ngày, lão nhân chỉ có một đứa con duy nhất này, ngài có thể hay không...... Có thể hay không bớt giận, giơ cao đánh khẽ, đem hắn thả...... Ngài xem này...... Nó cả người đều là máu......"

Tiểu Tam cắt ngang lời Mì lão đầu, nói: "Lo lắng cái gì, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, hơi động một chút máu đã phun ra rồi, chuyện này rất bình thường. Ta xuống tay lại không nặng, không chết được ."

Mì lão đầu lau mồ hôi, thầm nghĩ: Cháu trai ở phòng thu chi khi treo hắn lên đã nói là bị rụng vài cái răng, xương cốt cũng gãy vài chỗ, nguyên lai cái này gọi là xuống tay không nặng! Kia nếu vị gia gia này xuống tay nặng, nhi tử hắn chẳng phải hôm qua liền xong đời sao.

Tuy rằng nó là một đứa con bất hiếu, nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, tính tình dù có xấu thế nào, thì khi nhìn con mình bị chính ân nhân của mình đánh, vẫn là đau lòng đến ghê gớm.

Giữa trưa nguyên bản nên là thời điểm Vô Danh Tứ đông khách, nhưng hôm nay lầu trên lầu dưới không có một người, từ khi Vô Danh tứ khai trương tới nay, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy.

Tiểu Tam hôm nay cũng không có phát giận, sau khi ăn no liền từ trong lòng lấy ra một trái mận, cắn mấy miếng sau đó xa xăm nói: "Ngọc không mài không thành khí, nhân không đánh không biết nghĩa."

Khi Tú tài từ trong nội đường đi ra trùng hợp nghe được Tiểu Tam nói những lời này, khóe miệng hắn giật giật một cái, rồi đi đến bên cạnh Mì lão đầu cùng nhau đứng.

Tú tài không nghĩ tới Tiểu Tam trông có vẻ bạch bạch tịnh tịnh như thế, nhưng vừa ra tay lại là sấm vang chớp giật, một tên to con như A Cần không cần hai cái liền bị đánh thành như vậy, tú tài nhớ rõ chính mình hôm qua cũng đắc tội vị gia này, hôm nay nghe nói vị này vừa đến, vạn phần không dám chậm trễ.

Mì lão đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn tú tài, tú tài cực nhanh mãnh lắc đầu cự tuyệt.

Tiểu Tam hỏi tiếp: "Con dâu ngươi đâu?"

Mì lão đầu hồi thần đáp: "Ở nhà, không đi ra ngoài."

Tiểu Tam "ân" một tiếng, nói: "Đem người gọi tới đây"

Mì lão đầu khẩn trương đến mức run rẩy, nhưng Tiểu Tam lại một bộ thần tình không quan trọng, cắn trái mận nói: "Lo lắng cái gì, lão tử không đánh nữ nhân."

" Kia...... ngài gọi người tới là để......" Mì lão đầu lắp bắp hỏi.

Tiểu Tam thản nhiên nói: "Người đến, gọi nàng ngồi ở bàn phía dưới lan can. Cái gì cũng không cần làm, bảo nàng đem đầu nâng lên, nhìn trượng phu của nàng cho kỹ."

Mì lão đầu không rõ Tiểu Tam đến cùng là muốn làm cái gì, đang muốn hỏi, nhưng tú tài thật sự không muốn biểu cữu của hắn lại chọc giận tiểu Tam, vì thế đành phải lên tiếng nói: "Biểu cữu đừng lo, lão bản đây là muốn thay ngươi dạy dỗ phu thê họ! A Cần cùng Quế Chi trước khi vào thành tính tình đã thế này, sau khi vào thành lại càng nghiêm trọng thêm. Một người chơi bời lêu lổng cả ngày tìm ngươi lấy bạc đi đổ, một người suốt ngày ở trong nhà tưởng mình là thiếu nãi nãi mà đối với ngươi hô đến gọi đi, lão bản có hoả nhãn kim tinh đã thấy rõ ràng, ngươi nghe lão bản là được rồi !"

Tiểu Tam liếc mắt nhìn nhìn tú tài, hỏi: "Lửa giận hôm qua của ngươi đã chạy đi đâu rồi?"

Tú tài lập tức cười bồi, nói: "tiểu tử liều lĩnh bất kính, nhưng hy vọng lão bản bao dung."

Tiểu Tam nhìn tú tài, tiếp tục cắn trái mận, cho đến khi đem trái mận cắn sạch sẽ.

Một lát sau, nghe nói con dâu Mì lão đầu Quế Chi khi bị gọi tới liền chanh chua mà chửi cha chồng của mình một phen, nhưng khi nàng rõ ràng chân chính thấy thảm trạng của trượng phu mình, liền hô thiên thưởng địa nói muốn đi cáo quan, lại được báo cho hay là người đánh chồng nàng chính là lão bản, hiện giờ còn chưa đi, đang ở trong phòng bếp, Quế Chi lập tức liền trừu trừu tháp tháp ngậm nước mắt, ngồi xuống ở cái ghế cạnh lan can, đầu hướng lên trên, cổ dựng thẳng, ưu thương nhìn phu quân nàng mặt vừa sưng vừa đỏ, lại xanh lại đen, đến nỗi hoàn toàn không thấy rõ nguyên bản trước kia là cái dạng gì.

Tiểu Tam ở trong Mạc Thành thêm ba ngày liền đi, hắn kỳ thật cũng không phải kẻ thích quản chuyện người khác.

Sau khi trở về Thần Tiên Cốc, cứ theo lẽ thường muốn làm gì liền làm đó, ngẫu nhiên cùng sư phụ tán gẫu, có khi cùng A Nhị học phân biệt thảo dược nào có thể ăn, một ít thời gian dùng để đánh mông con khỉ Tiểu Bát, cũng liền như vậy qua mấy tháng.

Một ngày của mấy tháng sau, hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào, mang theo ô mộc lệnh, đến quần áo cũng không thu thập, lại rời cốc.

Tiểu Tam xuất cốc đầu tiên là đi địa phương khác dạo vài vòng, ăn mấy món nổi tiếng, mới chậm rãi tiến vào Mạc Thành.

Khi đến Mạc Thành, Tiểu Tam trực tiếp liền hướng Vô Danh tứ mà đi, nhưng mới bước vào Vô Danh tứ, liền thấy nhi tử không ra gì kia của Mì lão đầu, A Cần, một tay kéo vạt áo cha hắn, một tay nắm thành quyền giơ lên đầu muốn đánh người.

Tam gia đột nhiên xuất hiện tại cửa, người trong đại sảnh nhận ra được hắn đều hít sâu một hơi.

Rồi sau đó những người ấy nhìn thấy Tam gia đi đến chỗ A Cần, vỗ vỗ vai hắn.

Mà A Cần đang nổi giận đùng đùng quay đầu lại gặp Tam gia, biểu tình hung ác còn chưa kịp chuyển biến, nắm đấm của Tam gia liền vung ra, đem người đánh ngã xuống đất, sau đó dùng chân hướng trên người hắn mà đạp mạnh, vừa đạp vừa mắng: "Xú tiểu tử! ta cho ngươi đánh cha ngươi, ta cho ngươi đánh cha ngươi!"

A Cần trong tiếng kêu rên thật vất vả mới nói ra một câu:" ta...... Ta không có đánh, ta không có đánh a ── ta chỉ là tìm hắn lấy bạc ──"

Tiểu Tam "úc" một tiếng, động tác hoàn toàn không có dừng lại, cước pháp mỗi chiêu đều đạp trúng, nơi nào đau liền hướng nơi đó đạp, chỉ là miệng sửa lại lời nói, mắng: "Xú tiểu tử ! ta cho ngươi tìm cha ngươi lấy bạc, ta cho ngươi tìm cha ngươi lấy bạc !"

Trong thính đường Vô Danh tứ nhất thời lặng ngắt như tờ, tim trong lồng ngực mỗi người đều theo Tiểu Tam một cước một cước, phanh, phanh, phanh, phanh kịch liệt phập phồng.

Tiểu Tam đạp xong, thu lại chân, mặt không đỏ khí không suyễn, ngay cả mồ hôi cũng chưa rơi một giọt, chỉ vào một tiểu nhị bên cạnh thản nhiên nói: "Tên kia, lấy dây thừng đến đây. Giống như lần trước, treo ba ngày."

Âm điệu này nghe vào tai lại thực bình thản không hề có chút rúng động, khiến tiểu nhị bị gọi đến kia mang theo biểu tình kinh sợ chạy đi lấy dây thừng đến, chiếu theo lời Tiểu Tam nói đem A Cần đang chết ngất hai mắt trợn trắng kia treo lên.

Mì lão đầu không biết làm sao ở bên cạnh xoa xoa tay, có ý muốn hướng Tiểu Tam cầu tình, nhưng lại biết chuyện này không thể nào cầu tình được.

"Con dâu ngươi đâu?" Tiểu Tam hỏi.

Lúc này vừa hỏi, đã thấy không ổn !

Cha chồng tuổi đã cao ở trong điếm làm lụng vất vả, con dâu lúc này lại đang gọi ông chủ cửa hàng vàng bạc đem đến nhà mười bộ trang sức vàng, vui vui vẻ vẻ mà thử ! Chân chính hưởng phúc.

Tiểu Tam khóe miệng tà tà giương lên. Không cần hắn nói, hai tiểu nhị liền lập tức chạy ra cửa đi mang Quế Chi đến Vô Danh tứ.

Sau đó, Quế Chi trên cổ đeo ba sợi dây chuyền vàng nặng chừng nửa cân, nhìn thấy Tiểu Tam đang nở ra một nụ cười khiến nàng phát lạnh đến run tay, giống như lần trước bảo nàng ra ngồi ở bàn trước lan can, ngưỡng đầu giương thẳng cổ, ngẩng đầu nhìn lại phu quân nàng, ba ngày.

Cứ như vậy, cuộc sống thanh thản của Tam gia bây giờ lại ngẫu nhiên có thêm ba từ Vô Danh tứ, thỉnh thoảng lại xảy ra chút chuyện. Dù sao tả hữu không có việc gì, một đường ăn đến Mạc Thành, sau khi thư giãn gân cốt, lại từ Mạc Thành ăn trở về.

Mà cái lý do nổi hứng muốn ra ngoài tìm người, Tam gia tuyệt không thừa nhận là vì hai tử tiểu tử kia không ở đây, hắn cảm thấy hư không tịch mịch lạnh lẽo.

Liền như vậy tới tới lui lui vài lần, A Cần quả thực rất nhanh bị bức điên, rốt cuộc có một lần hắn không đành lòng, thậm chí nổi lên can đảm, tại một ngày khi nghe được tin tức Tiểu Tam vào thành, hắn dùng một túi bạc lớn mướn đầu lĩnh cùng vài tên thủ hạ côn đồ ở Mạc Thành, ở cửa thành đem Tiểu Tam ngăn chặn.

Những người đó kẻ cầm đao kẻ cầm côn, hung thần ác sát, một bộ dáng muốn khiến Tiểu Tam hôm nay có đến không có đi.

A Cần ở bên cạnh hung ác cười, hô: "Tô Tam, ta hôm nay khiến ngươi có đến mà không có về !"

"Tô Tam?" Tiểu Tam sửng sốt một chút, nói: "Tô Tam là gọi ai a? Huynh đài tìm lầm người rồi!"

"Xú tiểu tử, dám làm không dám nhận! Ngươi thấy người nhiều liền sợ chứ gì! Khuôn mặt này của ngươi lão tử đến chết cũng sẽ không quên, Tô Tam chính là ngươi, hiện tại cầu xin tha thứ cũng quá muộn !" A Cần cả giận nói.

Tiểu Tam lúc này mới "A" một tiếng, hắn mới nhớ ra, Tô Tam hình như từng là tên giả của hắn.

Không có biện pháp, hắn xuất Thần Tiên Cốc cũng chỉ là đến bên ngoài ăn uống vài thứ mà thôi, lại mặc kệ mấy chuyện khác, nào cần dùng đến danh tự.

Lại nói, cái tên ăn gan hùm mật gấu trước mắt dám can đảm kêu hắn xú tiểu tử xú tiểu tử, hôm nay thật là không muốn sống, trận này bày ra như vậy, là muốn ai chết đây?

Một đám mười mấy ác bá liền đem Tiểu Tam vây thành một vòng, A Cần đang đắc ý Tiểu Tam lần này tuyệt đối sẽ gặp hạn, lại không nghĩ rằng Tiểu Tam hiện giờ vẫn chỉ một bộ dáng thong dong không mặn không nhạt.

Tiểu Tam cũng không để ý A Cần, hai mắt đảo qua, nhìn ra tên đầu lĩnh trong đám ác bá kia, sau đó nói: "Tiểu tử này cho các ngươi bao nhiêu bạc, gia ta cho các ngươi gấp năm lần."

Hỗn hỗn đầu lĩnh kia vẻ mặt dữ tợn, mở miệng âm thanh như sấm vang, cười to nói: "Thụ nhân tiễn tài dữ nhân tiêu tai, đã nhận tiền của người ta thì phải giúp người ta, giang hồ quy củ, lấy tiền làm việc. Nếu tiểu Bá Vương Mạc Thành ta đáp ứng ngươi, ta đây về sau phải đặt chân ở trên giang hồ như thế nào.

Tiểu Tam thản nhiên lại thêm một câu. "Ta nói là gấp năm lần, là năm lần vàng. Thành thật mà nói, có số vàng này các ngươi thật sự cũng không cần đặt chân ở trên giang hồ nữa, trực tiếp về nhà hưởng phúc cũng được."

Đối phương vừa nghe Tiểu Tam ra tay hào phóng như thế, gấp năm lần bạc lại chuyển thành năm lần vàng, mấy cái mặt đằng đằng sát khí kia lập tức chuyển hướng sang A Cần, người bốn phía cũng lập tức đem A Cần vây quanh lại, người người giơ đao soàn soạt, liền đem A Cần chuẩn bị làm thịt.

A Cần bị tình thế đột nhiên chuyển biến này làm sợ, run run nói: "Các ngươi như thế nào như vậy, đều đã thu bạc của ta! Giang hồ quy củ, giang hồ quy củ các ngươi quên sao?"

Mạc Thành tiểu Bá Vương kia cười nịnh nói: "Huynh đệ chúng ta lần này làm xong liền trực tiếp về núi, ai quản cái gì giang hồ quy củ, cái đó có thể ăn sao?" tiểu Bá Vương một tay vung lên, mấy thủ hạ lập tức động đao động côn tiếp đón A Cần.

A Cần hoảng sợ kêu to: "Ta cho gấp mười! gấp mười số vàng !"

"Ngươi tốt nhất nên kím ra được số tiền nhiều như vậy." Tiểu Tam nhẹ nhàng nói.

Tiếp theo hắn dựa ở cửa thành, thảnh thơi từ trong lòng lấy ra một trái cây màu tím, được ướp băng mát lạnh, nghe nói là trái cây trân quý tên Chu Xà Quả, răng rắc, răng rắc cắn, một bên ăn một bên nhìn bộ dáng A Cần bị đánh cho mặt mũi bầm dập, sau đó nói: "Cẩn thận một chút cho Tam gia, đừng thật sự đánh chết, nếu chết rồi về sau ta liền không có cái để chơi đùa ──"

Nghe lời này của Tiểu Tam, A Cần rốt cuộc chống đỡ không nổi, bị một tên côn đồ trong đó đạp một cước sau ngực, liền phun ra một búng máu.

Cũng không biết là do bị đá đến nội thương mới mới hộc máu, hay là bị Tiểu Tam nói tức đến ói máu.

Chuyện lần này khiến A Cần bị người ta đánh tới đầu rơi máu chảy, kết cục bị treo ở lan can bảy ngày bảy đêm.

Vì thế cô vợ Quế Chi cũng dùng ánh mắt ngầm mang u oán nhìn lên vị hôn phu của nàng ước chừng bảy ngày, thiếu chút nữa nhìn đến gãy cổ mà chết.

Sau bảy ngày A Cần được tháo dây xuống, đại phu cũng chưa thỉnh tới kịp, Quế Chi liền chạy đi lên, vươn ra móng tay mảnh dài xinh đẹp, mười ngón hướng trên mặt chồng nàng mà cào, tiếng mắng bén nhọn từ đại đường truyền đến trên đường cái: "Ngươi thứ ma quỷ này, không thể chịu nổi nữa, không thể chịu nổi nữa, làm gì ngươi ở bên ngoài gây sự lại muốn lão nương cùng chịu với ngươi ! lão nương từ khi gả cho ngươi về sau mỗi ngày đều phải làm ruộng so với trâu còn mệt hơn mới không bị đói chết, chưa hề được hưởng phúc ngày nào.

Vài năm nay cha ngươi thật vất vả mới có tiền đồ, ngươi lại luôn cứ dây vào người không nên dây, khiến lão nương chịu tội cùng! Sớm biết rằng gả cho ngươi sẽ như vậy, lão nương còn không bằng gả cho cái đầu heo! Giết heo còn có thịt để ăn, gả cho ngươi chỉ có nước ngước nhìn đến gãy cổ!"

Quế Chi cứ liên tục mắng, tròn hai canh giờ không ngừng lại.

Giọng nói kia rất lớn, cơ hồ cách một dặm đều nghe được.

Thẳng đến cuối cùng Quế Chi mắng ra: "Gả cho ngươi còn không bằng gả cho cha ngươi, cho tiểu nhị , chưởng quầy, chưởng tiêu, người đến ăn mì , người người đều có thể ......"

Lại đến, lời đồn nhi tử của Mì lão đầu cách vài tháng lại bị hung hăng giáo huấn sau đó bị treo ở lan can bị truyền ra ngoài, sinh ý của Vô Danh tứ ở nơi này lúc đầu có chịu chút ảnh hưởng, rồi sau đó lại bởi vì cảnh lạ như vậy, khiến người đến ăn mì thuận đường tham quan ngày càng nhiều.

Tiểu Tam không biết việc này, vẫn là như cũ, người đến chọc hắn, hắn liền đánh người đánh tới sảng khoái mới thôi.

Ai kêu hắn mỗi khi chọn tháng đi ra ngoài, vô tình trở lại Vô Danh tứ đều có thể thấy Mì lão đầu bị nhi tử hắn khi dễ?

Nguyên lai, này chính là duyên phận trong truyền thuyết a !

Chậm rãi, một năm trôi qua.

Hắn dần dần cũng không còn quay đầu lại nhìn, xem sau lưng trống vắng một mảnh, cùng hai người sau khi rời đi đã bặt vô âm tín kia.

Vào cuối năm, trong Thần Tiên Cốc hiếm thấy có chút tuyết, tuy rằng không bao lâu liền ngừng nhưng giá lạnh lại chậm chạp không có rời đi.

Bởi vì lạnh, Tiểu Tam lười xuất cốc.

Thân thể hắn mặc dù đến năm mười bốn tuổi đã được Bách Lý Huyền Hồ dưỡng khá tốt, nhưng chỉ là dưỡng khá tốt mà thôi. Hắn hàng năm vẫn sẽ bệnh một hai lần, hơn nữa có đôi khi bệnh đã đến liền không dứt được.

Sư phụ nhà hắn vẫn muốn hắn khỏe mạnh hơn nữa, nhưng Tiểu Tam không được.

Hắn cảm giác như vậy đã rất tốt rồi.

Người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không buông thí, sao có thể không sinh bệnh.
(Buông thí: đánh rắm)

Người bình thường có sinh lão bệnh tử, cho nên sinh bệnh là chuyện đương nhiên, chết già cũng là bình thường, thuận theo đạo lý tự nhiên là mong muốn của hắn.

Đứng ở trên đỉnh rừng trúc bên ngoài Thần Tiên Cốc, gió thổi ào ào, ngẫu nhiên một trận gió thổi tới, Trúc tử ngã trái ngã phải, nhưng Tiểu Tam vẫn đứng vững, gót chân giống như dính tại đỉnh đầu trúc tử, thổi như thế nào cũng không từ trên đỉnh rơi xuống.

Nếu không phải mặc một thân lam sắc xiêm y, người bên ngoài nhìn còn tưởng rằng hắn cũng là một bộ phận của trúc xanh.

Tiểu Tam đến lúc này khinh công mới xem là chân chính luyện thành. Xuất thần nhập hóa, đạp tuyết vô ngân. Hoàn toàn đuổi kịp với thành tựu của tiểu Bát.

Bát sư đệ nhà hắn không có một thân công lực dược nhân, lại võ công cái gì cũng không học, chỉ học khinh công. Viết hoa mĩ thì sẽ là: "Gặp gỡ phiền toái chạy là tốt nhất !" Nhưng kỳ thật chỉ có một chữ: "Lười !"

Triệu Tiểu Bát trừ mỗi ngày ngồi xổm bên trong dược phòng cùng sư phụ học y thuật, còn lại cái gì cũng không hứng thú.

Nghe thấy như vậy, đứa nhỏ này không phải rất trầm tĩnh sao? Nhưng nếu thật sự là như thế, Tiểu Tam như thế nào mỗi ngày đều phải đuổi theo hắn mà đánh!

Cái tên tai họa kia, hôm nay có thể đem hiệu thuốc thiêu cháy, chỉ vì có một vị thuốc tốt có thể đem thiêu hai mươi bốn canh giờ không tắt; Ngày mai có thể không biết sống chết một mình một người không treo ô mộc lệnh chạy đến trong rừng trúc tìm dược vật, chỉ vì thử xem thuốc mê mới dược hiệu như thế nào.

Tiểu Tam luyện khinh công chính là vì như vậy. Nguyên bản hắn cũng học loại công phu này chỉ để phòng thân, nhưng Triệu Tiểu Bát kia lại hợp một thân sáu mươi năm công lực toàn bộ trở thành khinh công, vì có thể đem tiểu tai họa kia trở về giáo huấn, hắn ngày ngày tập hàng đêm tập, tập lâu, khinh công bây giờ lại càng luyện càng cao ......

Tiểu Tam gia liền nghĩ mình sắp trở thành một mụ tử, mỗi ngày mở mắt liền quản mọi việc vặt trong Thần Tiên Cốc kiêm luôn chăm nom con khỉ kia, bỗng bên dưới rừng trúc có thanh âm hô: "Tiểu Tam."

Tiểu Tam nghe được là A Nhị đang kêu hắn, cúi đầu chớp mắt một lát, liền từ đỉnh rừng trúc chỗ cao nhất phiêu nhiên nhảy xuống, thân ảnh không nhanh không chậm, rơi xuống phía trên đống bùn đất, đứng ở trước mặt A Nhị.

Tiểu Tam nghi hoặc nói: "Tìm ta?"

A Nhị gật đầu, xoay người đi vào bên trong Thần Tiên Cốc. Tiểu Tam liền đi bên cạnh hắn.

Trên đường trở về có một con dược vật cao lớn đột nhiên từ chỗ sâu trong rừng trúc lủi ra, nhảy đến trên đường mòn, nhìn Tiểu Tam thở hồng hộc.

Tiểu Tam nhận ra được nó, nó chính là con năm đó đánh trọng thương hắn, chờ hắn sau khi khôi phục, liền bị hắn lấy thằng phiêu đuổi theo đánh trọng thương ngược lại.

Rõ ràng Tiểu Tam cùng A Nhị đều có ô mộc lệnh trong người, nhưng nó nhìn thấy Tiểu Tam, luôn phải đến gần như vậy một chút. Chính là hình như nó đã nhớ kỹ Tiểu Tam, cho dù có ô mộc lệnh, nó cũng không sợ hắn.

Tiểu Tam vỗ đầu con dược vật cản đường kia, quát: "Muốn chết a !"

Dược vật lại thở hồng hộc, rồi thét dài một tiếng, lúc này mới chạy.

Sau đó A Nhị cùng Tiểu Tam lại tiếp tục hướng bên trong Thần Tiên Cốc mà đi.

"Dược vật này có linh tính." A Nhị nói.

"Là người biến thành, có thể không linh tính sao?" Tiểu Tam miễn cưỡng đáp một câu.

"Tiểu Ngũ Tiểu Lục rời đi đều đã hơn một năm, cũng không biết ở bên ngoài như thế nào?" A Nhị lời nói vừa chuyển, liền chuyển tới hoàn toàn không ăn khớp với lời nói trước.

"Nên như thế nào liền như thế ấy, con đường của mình phải chính mình đi, chẳng lẽ còn muốn đem bọn họ trông coi cả đời sao?" Tiểu Tam duỗi thắt lưng. Mới vừa rồi tại rừng trúc đứng hơi lâu, thân mình có chút cứng.

"Ngươi cũng không sợ bọn họ đi sai đường sao?" A Nhị thanh âm bình tĩnh.

Tiểu Tam nhíu mày một chút, nói: " Đi sai đường thì liên quan rắm gì đến lão tử? Đồ đệ là sư phụ thu, đến lúc đó tự sư phụ đi quản giáo bọn chúng đi."

"Ta nhớ rõ năm đó, là ngươi nói muốn dạy dỗ bọn hắn." A Nhị nói: "Hai người bọn họ cùng ngươi ăn, cùng ngươi ngủ, cùng ngươi tập võ, cùng ngươi thành người. Ngươi nỡ từ nay về sau mặc kệ bọn họ?"

Tiểu Tam trên mặt bày ra biểu tình không thèm để ý: "Người đều đi đã lâu, nói không chừng tựa như Đại sư huynh cùng Tứ nhi, Tiểu Thất đều không trở lại, ta muốn quản thì bọn họ cũng phải nguyện ý, cam nguyện trở về để cho ta quản mới được chứ."

A Nhị nói: "Ngươi là người trọng lời hứa."

"Sống làm người không nên quá coi trọng lời hứa hẹn, đến chết đi rồi cũng sẽ quên hết thôi." Tiểu Tam liếc mắt nhìn A Nhị. "Bất quá...... Ngươi hôm nay nói chuyện cứ kỳ quái như thế nào ấy."

"Chỉ là sợ ngươi quên, cho nên nhắc tới." A Nhị nói.

Đợi bọn hắn đi vào trong cốc, lúc đang đạp lên bãi cỏ phía trước hành lang, A Nhị lại mở miệng nói: "Tiểu Ngũ Tiểu Lục đã đi nhiều ngày có lẽ nên trở về, thả ra đi đã hơn một năm cũng đủ rồi, ngươi cũng nên chăm sóc cho bọn chúng."

Tiểu Tam nhướn mày nói: "Đều đã mười tám tuổi còn muốn người ta chiếu cố? Ta để cho bọn họ đi ra ngoài chính là muốn hai oa nhi kia cai sữa, lão tử cũng không phải mẹ của hai người bọn họ, chẳng lẽ còn phải dính tại phía sau mông bọn họ nhìn bọn họ một đời sao?"

A Nhị đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn chăm chú Tiểu Tam. Tiểu Tam đành phải ngừng lại theo.

A Nhị ánh mắt thực tối, giống một cái đầm nước yên lặng bất động, hắn chỉ lớn hơn thân thể của Tiểu Tam hiện nay ba tuổi, nhưng nhìn cứ như đã ba mươi tuổi rồi.

Qua hồi lâu, A Nhị mới chậm rãi mở miệng nói: "Tam nhi, đừng nháo nữa. Bọn họ vốn là mệnh chết yểu, hồn phách có chứa lệ khí, năm đó nếu không phải được sư phụ mang về cốc, rồi sau đó có ngươi áp chế, hai hài tử đã sớm không biết thành cái dạng gì. Lúc trước nếu không phải ngươi chủ ý đã định, ta sẽ không để cho bọn họ rời khỏi Thần Tiên Cốc, có một số việc nếu động một chút sẽ ảnh hưởng toàn bộ, mệnh số bọn họ cùng ngươi đã ràng buộc rất sâu, ngươi cả đời này chỉ sợ đều phải chiếu cố cho bọn họ."

Tiểu Tam nghe xong lời A Nhị, sửng sốt một chút, mở miệng liền nói: "Thiên Cơ môn, cảnh giới của ngươi lại cao thêm một tầng sao, đã xem ra được mệnh số của ta rồi?"

A Nhị lắc đầu: "Ta tính là mệnh số của Tiểu Ngũ Tiểu Lục. Tam nhi, mệnh số của ngươi vẫn nằm ngoài tam giới Ngũ Hành, theo như lời sư phụ năm đó, phi nhân phi thần cũng không phải tiên, không ai có thể biết được tương lai ngươi sẽ là như thế nào."

Sau khi Tiểu Tam nghe được sắc mặt liền lạnh lùng, hừ một tiếng:

"Thứ nhất, đừng gọi ta là Tam nhi, lão tử tuổi tác không chỉ lớn hơn bọn họ rất nhiều, cũng lớn hơn ngươi rất nhiều! Thứ hai, lão tử không nháo, lão tử nên dạy đều đã dạy, còn lại bọn họ phải chính mình tự hiểu ra. Thứ ba, ngươi xem lão tử là hạng người nào, lão tử cho tới bây giờ chưa nói qua sẽ buông tay mặc kệ như ngươi nói. Đã hơn một năm không tin không tức, ngay cả phong thư cũng không biết gởi về cốc, hẳn là sợ lão tử muốn quản bọn họ, hai gia hỏa kia ở bên ngoài vui vẻ khoái hoạt, còn không muốn cho lão tử quản đâu !"

Dứt lời, Tiểu Tam quay đầu liền hướng phòng bếp đi.

A Nhị nhìn Tiểu Tam rời đi, nghĩ rằng tâm trạng Tiểu Tam đến cùng vẫn là nhớ thương Tiểu Ngũ Tiểu Lục, chỉ là người này ngoài miệng cứng rắn, ngoại trừ trù thuật ra đối với bất cứ chuyện gì đều biểu hiện không quan tâm, lúc này muốn để cho A Nhị nghĩ rằng hắn thật sự đem Tiểu Ngũ Tiểu Lục ném tới sau đầu .

Nhưng mà ngay khi A Nhị muốn đi, đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người. Liếc mắt vừa thấy, chính là Triệu Tiểu Bát.

Triệu Tiểu Bát chớp chớp cặp mắt trong veo đào hoa kia, đầu tiên là nhìn bóng dáng Tiểu Tam, rồi sau đó lại ngẩng đầu lên mang theo nụ cười sáng sủa nhìn nhị sư huynh nhà hắn.

Tiểu Bát nói: "Sư huynh, từ đại sư huynh đến thất sư huynh, mấy sư huynh đều xuất cốc qua, ta muốn hỏi một câu, lúc nào đến phiên ta xuất cốc?"

Sau đó tiểu Bát lại cười xán lạn, xán lạn đến cơ hồ muốn mù mắt người khác, nhưng đối với A Nhị vẫn là vô dụng.

A Nhị lạnh nhạt nói: "Ngươi không thể xuất cốc."

Sắc trời gần hoàng hôn, sư phụ hôm nay ngủ cả ngày, A Nhị nói xong bèn cất bước hướng sương phòng sư phụ đi, thầm nghĩ: Đã đến lúc đánh thức sư phụ, để cho người dùng bữa tối .

"Ai !" Tiểu Bát ở phía sau giơ chân, đuổi theo A Nhị hỏi: "Vì cái gì không thể xuất cốc? Không phải đánh thắng ngươi liền có thể xuất cốc sao?"

A Nhị cả đầu cũng không thèm quay lại."Ngươi đánh thắng ta sao?"

Tiểu Bát nghẹn một chút, hắn thật là đánh không thắng. Nhưng hắn không buông tay, tiếp tục đi theo phía sau A Nhị nói: "Vậy thì đủ mười tám tuổi. Mười tám tuổi thì có thể xuất cốc đi?"

"Tiểu Xuân, dược nhân không được xuất cốc."A Nhị nói.

"Vì cái gì, vì cái gì !"bổn danh Triệu Tiểu Xuân, sư môn xếp hạng thứ tám Triệu Tiểu Bát nghe được liền giơ chân.

"Dược nhân xuất cốc sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Ngươi muốn thiên hạ đại loạn sao?"

"Vì cái gì thiên hạ sẽ đại loạn? Sư phụ lúc đó chẳng phải dược nhân sao? Ta nghe Tam sư huynh nói sư phụ trước kia đã từng xuất cốc a !"

"Ân."

"Ân cái gì chứ? Sau đó thì sao? Ta không phải sư phụ cùng tam sư huynh, ngươi ân ân ta nghe không hiểu gì hết !" Tiểu Bát vẫn đang nhảy.

"Đích xác đã từng náo loạn qua. Khi đó ta còn chưa sinh ra, cho nên chưa từng thấy, nhưng giang hồ từng nổi lên một trận tinh phong huyết vũ là sự thật." A Nhị cuối cùng liếc mắt nhìn Tiểu Bát, nói:"Sư phụ hảo tâm cứu người, lại trong lúc vô tình tiết lộ chuyện chính mình thân là dược nhân, nhận ân cứu mạng của sư phụ, cũng chính là súc sinh chí giao hảo hữu của sư phụ đem việc này nói đi ra ngoài, cuối cùng mỗi người cầm dao, muốn chém cơ thể sư phụ uống máu sư phụ, chỉ vì lời đồn đãi ăn huyết nhục của dược nhân có thể không luyện mà đạt thành sáu mươi năm công lực."

Tiểu Bát chân dừng một lát, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

"Ngươi muốn xuất cốc, gây chuyện sợ chỉ lớn chứ không nhỏ hơn ngày đó, cho nên, diệt ngay ý niệm đó của ngươi đi." A Nhị sau đó đi vào trong phòng sư phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro